Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.1

1.

Trong một khoảnh khắc, tôi tưởng rằng bản thân như vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài. Những gì kế tiếp, là một cơn đau đến "dời non lật bể", lan thẳng từ đầu cho đến dạ dày.

Tôi muốn nói chuyện, nhưng cổ họng nóng rát đau đớn, khắp khoang mũi tràn ngập mùi chua của chất nôn.

Hình như có người đang đập cửa.....Tôi đang ở đâu?

Tôi muốn cử động, nhưng chân tay cứng nhắc, không thể nào kiểm soát được. Cơn đau bắt đầu lan đến tận não, tôi muốn hét lên thật to, nhưng thậm trí còn chẳng thể cảm nhận được liệu mình có đang mở miệng hay không.

Tôi cảm giác được những rung động truyền đến khi đập cửa, cùng với một tiếng đập mạnh, những âm thanh ồn ào huyên náo ngay lập tức truyền đến một cách rõ ràng.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân cận kề, thính lực dần dần hồi phục, bên tai có rất nhiều người nói chuyện với tôi. Hình như có người đang mạnh mẽ lay cơ thể tôi, vỗ vào mặt tôi, gọi lớn tên của tôi.
"Này, bạn có thể..."

2.

"Nghe thấy không?" Tôi lặng lẽ dựa người vào bức tường ở hành lang.

"Nghe thấy rồi." Một giọng nói mơ mơ hồ hồ từ đầu dây bên kia truyền đến.

"Tín hiệu ở đây không tốt lắm. Bọn họ vẫn còn đang ăn, anh có thể rất muộn mới có thể kết thúc. Phía bên kia truyền đến một tiếng cười thật lớn, tôi vội đi đến cửa sổ ở phía cuối hành lang, "Vậy em ở..... em ăn tối như thế nào?".

"Ừm chắc là đặt đồ ăn ngoài thôi, cùng với hội của anh Tuấn Hào. Em nhận được điện thoại rồi sẽ lập tức gửi wechat cho anh ngay. Bọn Trương Soái Bác cũng đến rồi, bọn họ..."

Khi những dải ruy băng đầy màu sắc mừng chiến thắng rơi xuống, tôi dường như quên mất phải hít thở. Mọi người xung quanh đều lại gần để ôm tôi. Hiện trường hỗn loạn, tôi nhất thời không biết chính mình đang đáp lại lời chúc mừng của ai, bắt tay với ai.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt của mình xuất hiện trên màn hình lớn, tôi bước đi trên con đường hoa, vẫy tay với bạn bè ở trên khán đài và các fan hâm mộ. Bài phát biểu đã được tôi chuẩn bị từ trước, trôi chảy lưu loát, tôi nói cảm ơn. Đến khi định thần lại, tôi đã ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế pha lê dành cho những người được debut.

Em ấy ở cách tôi rất xa. Con đường hoa thật dài, khuôn mặt em ấy mờ nhạt không rõ, đứng trong đám đông, vẫn còn ngoảnh lại nhìn tôi, cổ vũ cho tôi.

Tôi đã đợi bao lâu rồi? Dường như dài đằng đẵng, lại dường như chỉ trong một khoảnh khắc.

Tiếng hoan hô hết lần này đến lần khác lại vang lên, nhưng từ đầu đến cuối đều không có tên của em. Tôi nhìn em cúi đầu mím môi, cảm thấy mọi sức lực như bị rút cạn. Cho đến khi kết thúc, tôi chen qua đám đông tìm em, em xua xua tay nhất quyết bảo tôi không được an ủi em, tôi nghĩ, tôi nhất định đã cười rất khó coi. Lưu Quan Hữu chỉ cắn môi, không nói được lời nào cả, tôi quay lưng lại với may quay, hứa với em ấy rằng bọn mình nhất định sẽ không bao giờ chia xa.

Rất nhanh, đạo diễn đã cho gọi chín người chúng tôi, rồi thu xếp cho chúng tôi tham gia tiệc mừng công ngay lập tức.

Đầu dây bên kia vẫn đang nói chuyện, tôi nhìn cánh cửa hành lang khẽ mở ra, chỉ thấy một La Nhất Châu thò đầu vào rồi hô to: "Đoàn Tinh Tinh, phải chụp ảnh rồi." Tôi dùng tay ra hiệu với cậu ấy, tỏ ý là tôi sẽ đến ngay.

"Được rồi, vậy em đừng đợi anh nữa, đi ngủ sớm đi." Tôi chẳng còn cách nào đành phải ngắt lời Lưu Quan Hữu. "Sáng sớm ngày mai anh sẽ trở về."

"Ừm ừm, anh, em đành phải rời xa ai đó trong một khoảng thời gian rồi, với cả bọn họ sáng sớm sẽ đi ngay, anh không cần phải gửi wechat cho em đâu, chơi vui vẻ nhé."

3.

".......Tim. Phổi cũng bị tổn thương nghiêm trọng, cần dùng đến máy trợ thở. Mang nó vào." Trong mơ hồ tôi nghe thấy có ai đó nói.

Tôi cảm thấy cơ thể mình được rất nhiều người giữ lấy, rồi nâng lên. Có thứ gì đó tuột khỏi tay tôi, rơi xuống đất.

"Tốt rồi, tốt rồi, tới bên này."

Tôi được đưa lên trên một mặt phẳng lạnh buốt, hình như là một chiếc giường cứng ----- là một cái cáng.

"Được rồi." Ai đó nói.

Rồi mí mắt của tôi được mở ra, một luồng sáng chói mắt chiếu xuống.
"Đồng tử đã bắt đầu giãn ra. Chúng tôi......"

4.

"...... quyết định rồi."

"Wow", em đứng bên cạnh tôi, thấp giọng khen ngợi.

"Thấy chưa, anh đã nói cảnh biển lúc hoàng hôn là đẹp nhất mà. Đại ca nói được là làm được, đối xử với em có tốt không? Chuyến du lịch này em vừa lòng chứ?"

Em xắn tay áo: "Hài lòng... thật ra khi còn ở Hàn Quốc, em cũng rất hay đến biển chơi, nhưng mà không có cái nào lớn lắm, phong cảnh cũng không đẹp bằng ở đây."

"Tất nhiên rồi, bãi biển nhỏ bé đó làm sao mà so sánh được với ở đây chứ, theo anh, anh sẽ đưa em đi tham thú Trung Quốc một trận thật vui vẻ."

Bọn tôi cứ nhìn về phía trước, mặt biển như nhuộm màu nắng chiều, cả bầu trời bao phủ bởi ánh hoàng hôn rực rỡ.

Cuộc gặp gỡ của tôi và em để mà nói cũng thật tình cờ, khi cùng nhau tham gia một chương trình tuyển chọn ở trong nước, bọn tôi vì chung nhóm trong một lần công diễn mà trở nên thân thiết.

Lúc ấy tôi rất may mắn khi được bốc thăm, là người đầu tiên được chọn. Khi tôi nhìn quanh căn phòng chật kín người đầy náo nhiệt, trùng hợp thế nào lại bắt gặp được ánh mắt của em ấy đang nhìn tôi, tuy là tôi không biết gì nhiều về em cả, nhưng lại đặc biệt có ấn tượng với màn biểu diễn đầu tiên của em, nên đã chọn em luôn. Hoá ra việc đưa ra quyết định này lại vô cùng đúng đắn, em ấy chẳng những có thiên phú với vũ đạo, lại còn là một người rất dễ thương.

Theo thời gian, bọn tôi rất nhanh chóng trở thành bạn tốt, thậm trí còn phát triển một mối quan hệ sâu sắc hơn dưới danh nghĩa anh trai em trai. ----- Chỉ đáng tiếc một điều là em được nhận ra quá muộn, không được debut. Nhưng mà chẳng sao cả, tôi sẽ ở bên em ấy, cho đến khi em ấy thực hiện được ước mơ của mình, không phải vậy sao?

Bọn tôi chỉ ngồi nhìn ra biển như thế, đã im lặng rất lâu. Rồi em nghiêng người, dựa đầu vào vai tôi, tôi cũng vòng tay qua ôm lấy eo của em ấy.

"Cảm ơn anh." Lưu Quan Hữu nhẹ nhàng nói.

Tôi không trả lời, chỉ nghiêng đầu sang, khẽ hôn lên mặt em.

Có một đôi tình nhân đứng rất gần chúng tôi chơi đùa đến huyên náo. Bọn họ....

5.

"....có thể tránh ra được không?" Nhân viên y tế hét lớn.

Tôi khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy cả khoảng đất trống tầng dưới của khu chung cư từ bao giờ đã chật kín người. Cáng bị rung lên khiến tôi cảm thấy rất chóng mặt, ở phía xa còn có rất nhiều người đang xì xào bàn tán điều gì đó. Tôi được đẩy vào xe cứu thương, có một y tá đã đến, vén áo của tôi lên, đặt trên da của tôi một thiết bị lạnh ngắt.

Một trong số họ nhận thấy rằng tôi đã mở mắt. Cô ấy cúi xuống, nói với tôi: "Cậu tỉnh rồi, bây giờ chúng tôi sẽ ..."

6.

"......bàn luận về vấn đề này thật rõ ràng". Tôi nổi giận đùng đùng.

"Vậy sao. Em không nghĩ là mình còn gì để nói cả, sự nghiệp của em nên do chính em tự quyết định." Lưu Quan Hữu không chịu nhìn tôi, từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm cúi đầu nghịch vòng tay.

"Sự nghiệp?" Tôi nắm lấy cổ tay em, buộc em phải nhìn tôi.

"Em nghĩ đây là sự nghiệp sao? Em nói em chấm dứt hợp đồng với công ty, muốn trở thành một thầy giáo dạy nhảy! Còn ước mơ của em thì sao? Sự nghiệp của em nên là ca hát và nhảy múa, tại sao lại từ bỏ?"

"Chỉ là hiện tại em cảm thấy, có lẽ con đường mình chọn ngay từ đầu đã thật sự sai rồi".

"Tại sao lại nói như thế? Em vẫn còn rất trẻ, sẽ còn có rất nhiều cơ hội trong tương lai."

"Anh, em đã suy nghĩ kĩ rồi." Em ấy nói. "Em đã từng có rất nhiều cơ hội, nhưng cuối cùng ... có lẽ em thực sự không phù hợp với ngành này."

"Đã đi đến bước này rồi, sao lại có thể nói muốn bỏ là bỏ được?"

"Anh, chúng ta rời Đại Xưởng được một năm rồi, ban đầu còn được mời tham gia một số sự kiện cùng phỏng vấn, nhưng bây giờ thì sao ..... " Em cười khổ. "Em vẫn y hệt em của bốn năm về trước, ngày ngày nhốt mình trong phòng tập. Cho dù là như vậy, công ty vẫn không có kế hoạch cho bọn em ra mắt. Em nghĩ... em không thể nhìn thấy được lối ra nữa rồi."

"Anh cũng đã từng trải qua trường hợp tương tự như thế này một vài năm trước." Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay em. "Hãy tin anh, những nỗ lực của em sẽ được người khác nhìn thấy. Cơ hội --- anh sẽ giúp em để ý."

Tôi dường như vẫn còn muốn nói một điều gì đó, nhưng lại thấy điện thoại bên cạnh đã rung lên. Tôi nhìn lướt qua, là người đại diện.

"Anh phải đi rồi." Tôi vỗ về em. "Lịch trình mới phát sinh, anh sắp muộn rồi, đợi anh về rồi mình nói tiếp, được không? Khi anh quay về, anh không muốn nhìn thấy em vẫn còn buồn bã thế này đâu đấy."

Lưu Quan Hữu nghiêng đầu cười với tôi, nói...


Còn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top