Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.2

7.

"Cẩn thận một chút." Các y tá vội vã đẩy băng ca của tôi lao đi rất nhanh. Một số bác sĩ đã đợi trước trong phòng cấp cứu.

"Tình hình của cậu ấy thế nào?" Bác sĩ hỏi.

Một y tá đẩy tôi vào, lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho bác sĩ, tay bắt đầu thao tác với các dụng cụ.

"Nhịp tim giảm, thân nhiệt hạ thấp...hô hấp.... cần phải rửa dạ dày."

Tôi lại cảm thấy chóng mặt một hồi. Mơ hồ nhìn mọi người di chuyển xung quanh, nghe thấy một âm thanh trầm thấp vang lên rất nhiều lần, bác sĩ vừa mới hỏi khi nãy tiến đến gần, kéo đèn phẫu thuật qua đầu rồi bật nó lên. Có thứ gì đó mắc kẹt trong miệng của tôi.

Giây phút ống thông dạ dày được đưa vào cuống họng, tôi cảm thấy cuộc đời này đã kết thúc.

Cảm giác xâm nhập mãnh liệt khiến cả người tôi co giật, chân kịch liệt đập xuống giường. Có mấy y tá phải chạy đến để giữ tôi lại. Một dòng chất lỏng lạnh dính chảy qua ống vào thực quản, đổ vào dạ dày của tôi. Tôi co rụt người lại, đầu ép sang một bên. Cảm giác buồn nôn nghẹt đầy mũi và cổ họng.

Tôi không thở được.

Có ai đó đã chạy ra mở cửa,

"Người nhà bệnh nhân có đến không? A... còn người gọi cấp cứu thì sao? Được rồi, tình hình hiện giờ của cậu ấy...."

8.

"..... Đang ở đâu?"

Tôn Oánh Hạo khịt mũi "Đến cậu còn không biết cậu ấy ở đâu, chả lẽ tôi lại biết à?"

"Coi như tôi xin cậu...."

"Tôi hỏi Thường Hoa Sâm, cậu ấy nói Quan Hữu gửi cho cậu ấy tin nhắn trên wechat, nói rằng cậu ấy sẽ quay về Đài Loan." Cậu ấy ngồi đối diện tôi vừa khuấy cà phê, chăm chăm nhìn tôi "Kế hoạch thực tập sinh của công ty bọn họ đã sớm bị huỷ từ bỏ lâu rồi, thế nên công ty cũng chả rõ được chính xác là cậu ấy sẽ đi đâu --- Cậu không biết sao?"

Nhìn thấy một tia ngạc nhiên nhất thời xuất hiện trên gương mặt tôi, cậu ấy nhướng mày: "Không phải chứ? Cậu thật sự không biết?"

"Em ấy không nói cho tôi..."

"Trời ạ, kế hoạch của bọn họ đã bị huỷ ít nhất nửa năm trước rồi, sao cậu lại có thể không biết? Thường Hoa Sâm nói Quan Hữu đã làm giáo viên vũ đạo cho một phòng tập nhảy ở gần công ty kể từ đó. --- Biểu cảm của cậu là sao vậy? --- Nhưng mà, phòng tập nhảy đó hình như đã đóng cửa gần đây..... Cậu cũng đừng lo lắng quá, Thường Hoa Sâm cũng nói Quan Hữu chỉ rời đi sau khi tìm được việc làm ở Đài Loan."

Tôi chỉ biết siết thật chặt tay cầm của cốc cà phê, không có câu trả lời.

Cậu ấy dùng biểu cảm không thể tin được mà nhìn tôi:"Vậy chính xác là giữa các cậu đã xảy ra chuyện gì? Cãi nhau rồi? Hay là chia tay? Cậu đã làm gì em ấy mà để em ấy tự thu dọn đồ đạc rồi rời đi ngay trong đêm? Nhắn tin trên wechat không trả lời, gọi điện cũng không nhấc máy, cậu cũng chẳng thể nào tìm thấy em ấy, hai người là đang đóng phim thần tượng à? Này, đừng nói là cậu ghét bỏ em ấy vì em ấy cảm thấy rằng bản thân không thể tiếp tục con đường này đấy nhé"

"Cậu cảm thấy điều đó có khả năng sao?" Tôi cười chua chát.

"Cũng phải....cậu ngược lại quan tâm đến ước mơ của em ấy hơn bất kì ai khác."

Đoạn cậu ấy cầm cốc cà phê lên rồi chỉ về phía tôi. "Tôi nói, hay là cậu đến Đài Loan tìm em ấy đi, thời đại này rồi muốn mà còn lo lắng không tìm thấy người được hay sao?"

Tôi tránh ánh mắt của Tôn Oánh Hạo, nhìn ra cửa sổ.

Vào khoảnh khắc khi hoàng hôn buông xuống, bên ngoài quán cà phê, mặt đường xi măng như bừng lên ánh sáng chói mắt. Dòng xe nối đuôi nhau. Đường xá tấp nập người qua kẻ lại, hối hả nhộn nhịp, bất luận là những người trẻ tuổi tràn trề sức sống đầy năng lượng, hay những nhân viên công sở mặc âu phục giày da, tất cả dường như đều đang lẩn tránh ánh mắt của người khác, chỉ cúi đầu xuống, vội vội vàng vàng rời đi, Bắc Kinh chính là một thành phố như vậy.

Nó nuốt chửng những ước mơ, nhưng rồi lại luôn để bạn hi vọng. Bất luận bạn có mang theo bao nhiêu đam mê và năng lượng đi chăng nữa, đều sẽ bị sự áp lực từ ngày này qua tháng khác bào mòn đến kiệt sức.

"Quên đi... vẫn là quên đi. Nếu em ấy đã muốn, vậy để em ấy đi đi. Tôi bây giờ cũng chẳng còn cách nào..."

9.

"....cho cậu vào được, bây giờ vẫn còn đang phẫu thuật."

"Cho hỏi, cho em hỏi anh ấy làm sao vậy, chị có thể nói cho em biết--"

Tôi nghĩ mình đã nghe thấy giọng nói của Lưu Quan Hữu, nó dường như đã gợi lên trong tôi cảm giác của sự sống. Ngoài cửa truyền đến rất nhiều tiếng khóc, ồn ào huyên náo. Tôi cố gắng tập trung, nhưng hơi nóng bốc lên từ dạ dày kèm theo cơn đau nhức triền miên, tôi căn bản không thể nghe được xung quanh đang nói cái gì. Tôi nôn mửa, vùng vẫy, vật lộn, gắng sức mà hít thở. Tôi nghe được những tiếng xì xào tranh luận kịch liệt của các bác sĩ. "Adrenaline" một cây kim đâm vào da thịt.

Tôi cố gắng duy trì sự tỉnh táo, nhưng bất luận tôi có cố gắng đến như thế nào, sự đau đớn vẫn nhấn chìm lấy tôi, tôi nhìn thấy bản thân như đang bị bóng tối nuốt chửng.

Đến khi máy điện tim phát ra âm báo tít tít, xung quanh im lặng một giây.

"Chuẩn bị báo tin cho người nhà đi, chúng tôi đã...."

10.

"....cố hết sức rồi."

"Được rồi, cảm ơn anh Vương." Tôi tận lực kiềm chế bản thân.

Cúp điện thoại của quản lí, tôi ngã gục xuống giường, thở dài. Thương vụ cuối cùng của năm cũng bị ban tổ chức huỷ bỏ, tôi lẩm nhẩm đếm ngày, từ giờ đến ngày giải tán nhóm cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.

Ngoại trừ một chuyến lưu diễn và hai cái album, công ty chủ quản chẳng cho chúng tôi cái gì khác.

Tôi chỉ là không nghĩ tới, đằng sau việc thành đoàn tưởng chừng như là mơ năm đấy, lại chỉ là một mớ bòng bong.

Cũng phải...tôi lại nhớ đến ánh mắt của em khi nói "không có lối thoát."

Nhưng việc xảy ra sau đó tôi chẳng thể nhớ rõ. Tôi dường như đã uống rất nhiều rượu, đã say, đã ngồi trước tấm ảnh chụp chung của tôi và em trên bàn làm việc, khóc rất lâu. Tôi đã chẳng thế nhớ được nhưng việc này hết thảy là cho những ước mơ vẫn còn đang dang dở hay là cho một sự nghiệp thất bại.

Là cho tôi, cho em, hay là cho cả hai chúng tôi?

Tôi cuối cùng mở máy lên, nhắn rất nhiều tin nhắn vào cuộc hội thoại vĩnh viễn không nhận được câu trả lời. Tôi biết Lưu Quan Hữu sẽ không trả lời tôi, nhưng tôi không để bụng. Cuối cùng tôi nói lời tạm biệt với em, từ trong tủ đầu giường lấy ra...

11.

"..... cả một lọ thuốc ngủ. Nguyên nhân tử vong là do suy tim và phổi."

"Có thể cho tôi....."

"Đương nhiên rồi, cậu có một chút thời gian."

Tôi cảm nhận được thân thể thật nặng nề nhưng lại giống như nhẹ nhàng hơn. Dần dần tôi không còn cảm nhận được chân tay, cơn đau và sự nóng rát ở dạ dày giảm dần, thay thế bằng cái lạnh--- lạnh lẽo đến trống rỗng.

Nhưng tôi vẫn có thể nghe được thanh âm của Lưu Quan Hữu vang lên ngay bên cạnh. Tôi nghe thấy em nói rằng em trước giờ không hề rời khỏi Bắc Kinh, vẫn đang tiếp tục tìm kiếm cơ hội, em giấu tôi chuyện công ty là vì không muốn tôi phải lo lắng. Em nói, em rời đi để không liên luỵ đến tôi. Em nói mọi tin tức về tôi em đều xem cả, thậm trí khi xem tin tức tối nay còn gọi cho cả cảnh sát, nhưng vẫn......

Làm sao bây giờ, tôi rất muốn nói. "Là anh sai rồi."

Bóng tối đang dần bao trùm lấy tôi. Giọng của em mỗi lúc một xa. Một cơn gió ập đến, tôi cảm thấy bản thân như bị gió cuốn đi.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, tôi dường như nghe được em nói:
"Tinh Tinh, anh, anh có thể tỉnh lại được không?"

12.

"Cậu có thể tỉnh dậy được không?"

Một cái gối bay thẳng vào mặt tôi. Tôi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang trong tư thế nằm ngửa, Tôn Oánh Hạo nhấc cái gối lên rồi cúi xuống nhìn tôi. Tôi cảm thấy đầu đau như búa bổ, thở hổn hển, tôi chống tay xuống giường liều mình muốn ngồi dậy.

"Mau lên mau lên" Tôn Oánh Hạo ném cái gối xuống giường cái bịch. "Tôi chỉ ra mở cửa cho Thập Thất một chút, quay đầu thế nào lại thấy cậu đã ngủ quên rồi?"

"Đây là..." Tôi cố gắng mở miệng, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực vẫn còn.

"Cậu không phải thật sự ngủ đấy chứ? Mau dậy đi! Đi muộn phòng tập nhảy lại vắng như hôm qua cho mà xem. "

Tôi hoài nghi nhìn xung quanh, trước mặt bất ngờ lại là một phòng khách sạn. Uông Gia Thần và Thập Thất đang dựa vào cửa nói chuyện, Bạch Lục đứng trước gương làm một vài động tác gì đó, tôi vô thức nghe theo lời cậu ấy nói đứng dậy ra khỏi giường, đại não vẫn nhất thời trống rỗng, mãi đến khi nhưng cơn chuột rút do căng cơ từ chân với tay truyền đến mới khiến tôi nhớ lại những gì đã xảy ra.

Đây là... khách sạn trước khi vào Đại Xưởng?

Tôi trở lại rồi sao? Tôi bị dòng suy nghĩ của bản thân doạ cho kinh ngạc. Những gì xảy ra tiếp theo là một hồi hân hoan, vậy là tôi với em...

Tôi mở miệng, muốn nói với đồng đội về điều này, nhưng vẫn là không nói ra. Bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng tôi chỉ là nằm mơ thôi.

Cuối cùng thì tôi cái gì cũng không nói. Tôi một mặt vừa cố gắng nhớ lại phòng của Quan Hữu ở trước khi vào xưởng, một mặt lại nhanh nhanh chóng chóng thay quần áo giữa sự thúc giục của bọn họ. Tôi lơ đễnh đáp lời bọn họ, cùng bọn họ ra khỏi cửa, bước vào thang máy để đi xuống.

Khoảnh khắc khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, có thể nghe thấy tiếng bước chân đang vội vã chạy lại ---- Tôi đột nhiên cảm thấy máu khắp cơ thể như đang sôi trào --- Mười tám tuổi, lúc này vẫn còn chưa quen biết nhau. Lưu Quan Hữu vì gấp gáp chạy mà thở đến hổn hển, cố gắng lách mình vào trong thang máy.

Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào em, chẳng thể nào khống chế được mà toàn thân run rẩy. Tôi theo bản năng muốn gọi tên Lưu Quan Hữu, suýt chút nữa gần như la lớn lên. Thập Thất dường như cảm nhận được sự bất thường, huých cùi chỏ vào tay tôi, hỏi: "Cậu làm sao đấy?"

Nghe thấy có âm thanh, Lưu Quan Hữu quay đầu lại, liếc nhìn chúng tôi. Tôi đã chẳng thể ngăn ánh mắt mình rời khỏi em dù chỉ một khắc, nhưng ánh mắt của Lưu Quan Hữu lại chỉ lờ mờ lướt qua mặt tôi, rồi dừng lại ở trên người Uông Gia Thần, "Cậu tên là gì thế?" Em hỏi.

Quan Hữu, anh nghĩ mình đã thật sự làm hỏng mọi chuyện. Nhưng thật may mắn, anh vẫn còn có cơ hội để làm lại từ đầu. Lần này, hãy để câu chuyện của chúng ta được bắt đầu lại ở đây nhé.

"Anh tên là Thập Thất."
Tôi nói.


Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top