Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5

Nực cười thật ... ha !! Những thứ có hứng thú hay những thứ cô THẬT SỰ yêu quý thì đều lần lượt ra đi , ông trời có mắt không ?
_____từ đây xưng tôi _____
Cuộc điện kết thúc , nước mắt tôi rơi không có điểm dừng .Khuôn mặt tôi khỏi phải nói cũng biết nó đơ như nào , nhìn vào cái xác chết nó giống tôi đấy . Đôi bàn tay nhỏ nhắn vươn dài ra như muốn níu kéo thứ gì đó thật mông lung tựa vô hình .... nở một nụ cười lạnh lẽo như thời tiết lúc này ,lạnh đến đáng sợ . Ánh mắt vô hồn lia theo đôi tay hờ hững rồi hàng mi xụp xuống cả người cũng nhẹ tênh ngã xuống nền đất
" có lẽ , tôi nên chết"
Cuộc sống này thật biết cám dỗ con người , nó lôi kéo người ta vào chỗ chết , sa lầy vào tội lỗi và những thứ chỉ toàn màu đen , phải là con người kiên cường thật sự mới có thể vượt qua . Nó mê hoặc bố tôi đi theo con đàn bà khác bỏ lại mẹ tôi một thân nuôi ông anh lớn, để chi rồi giờ nó cuốn luôn mẹ tôi vào vòng xoáy sinh tử ... và để tôi một mình . Tôi cứ nằm một đống đấy , mắt nhắm chặt nghĩ vẩn nghĩ vơ r ngất mất .

_____ xưng Cô tiếp ____
1 tiếng .. 2 tiếng ... 3 tiếng
BTS chưa thấy cô về ăn cơm liền sốt sắng chạy tìm , lục tung cả cái khu phố vẫn chưa thấy tăm hơi , ông anh cả Jin đỏ mặt đỏ mày cầm ngay điện thoại gọi cho ông anh hai
" Mày có thấy con bé Jane đâu không ?"
" nó về từ lúc sáng rồi mà hyung ?"
" lúc sáng là lúc nào , bây giờ con bé chưa có ở nhà"
" Gìiii ??! nó mà biết đi đâu"
Tch ... Cái con ngốc nhà mày , anh mà tìm thấy mày xác định nhé
Dòng suy nghĩ vừa xẹt qua , anh khoác tạm cái paddy đen rồi chạy nhanh ra khỏi studio .... Vừa ra khỏi đoạn đường chính anh thấy một đám đông đang tụ tập dòm ngó thứ gì đó , bản tính mà cũng cố len lỏi vào xem thử thì ...

JANEE
" mau.. mau gọi cấp cứu "
" Jane à , mở mắt nhìn anh nè , jane "

Ò oe .. Ò oe ò oe
Anh giao cô em gái lại cho đội y tế rồi ngồi xuống hàng ghế da kế bên nắm chặt bàn tay trắng muốt lạnh lẽo thầm cầu nguyện

" đừng bỏ anh Jane nhé "



Xưng tôi


1 tuần sau đó

Tôi đã dần lấy lại ý thức sau thời gian nằm viện kha khá dài , đầu óc cứ quay cuồng thì cảm nhận thấy một lực tác động mạnh lên phần chân
" Jane ... Em tỉnh rồi "- là jimin , cậu chàng dễ thương với đôi má phính . Bây giờ nó đỏ ửng hết lên vì khóc , đúng thật cậu ấy khóc ngày này sang ngày nọ vì lo lắng , lo vì sao tôi lại ra thế này lo cả cho lịch trình của We Like. Chỉ vài ngày nữa là debut rồi mà sự việc lại thành ra như này :), sau cậu ta là 7 người còn lại cùng bước vào . Người thì kiểu lo lắng tột độ , người thì mặt hầm hầm đầy sát khí như kiểu muốn giết người đến nơi . Tôi vẫn trưng bộ mặt tinh xảo , đôi mắt còn đọng nước nhìn xa xăm về phía những toà nhà cao tầng đang sáng đèn qua chiếc cửa sổ full view ngay cạnh . Những hình ảnh phản chiếu trên chiếc gương cho tôi thấy người sắp mở miệng là Jin hyung
Jin: Em làm cái gì vậy Jane !!Em có biết không , Yura mong chờ cái ngày debut này lắm đấy chẳng phải em cũng đếm từng ngày sao , tại sao em vô tâm với bản thân vậy hả ... Anh thất vọng đấy Jane
Jane : là lỗi do tôi , tôi xin lỗi ... Còn việc debut ... yên tâm 2 ngày nữa sẽ ổn
JANE .. EM SAO VẬY - lại một tiếng quát nữa nhắm đến tôi , sao mệt vậy ta :)
Suga : Huynh ấy nói không phải sao , cách xưng hô đó là sao Jane , rốt cuộc em bị làm sao mà ra nông nỗi này


Vâng ... Tôi đã gây tội lớn , nếu sự việc chỉ liên quan tới một mình tôi thì các anh ấy sẽ không như thế đâu ... Chỉ là , ở đây nó dính tới Yura nên mới cáu gắt thế . Ổn mà

Tôi lê bước nặng trĩu dựt phăng mấy cái dây dợ lằng nhằng nối với những cái máy gồ ghề , chân tôi đau bây giờ bước đi trông thật nặng nề nhue vác cả thế giới ấy . Bộ đồ bệnh nhân mỏng manh , bước ra ngoài trời đêm lạnh lẽo của Seoul tận hưởng cái gió se lạnh cắt từng đợt vào da thịt , cảm giác thật nhói nhưng cũng rất thoải mái . Cứ thế mà bước về KTX  , tôi ghét cái nơi bệnh viện ấy nó là nơi định mệnh xảy ra mọi thứ xoay chuyển cuộc đời tôi , hận nó , nơi mà ông bà và cả Mẹ cũng đã ra đi ở nơi đó
" liệu mình có nên theo họ "
Tôi đánh gục bản thân trên chiếc giường êm ả , đôi mắt vẫn lim dim nghĩ ngợi thì dưới cổng bắt đầu có tiếng , để khoobg rước họa vào thân và nghe chửi mắng tiếp thì nên ngủ . Tôi đã làm được , họ vừa lên tới thì tôi đã ngủ say , ước gì nó là giấc ngủ dài ... Thật dài ..

____________________ 
Uiii 942 từ đó :)))) mấy chap sau tui sẽ cố viết dài hơn hơn nữa vì sắp tới có lẽ không cập nhật được nhiều ... Xin lỗi mọi người
_hii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top