Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝕮𝖍𝖆𝖕𝖙𝖊𝖗 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"N-Nhưng ngài nói rằng cần ít nhất 21 ngày để chắc chắn rằng một thai nhi đã hình thành... bây giờ thậm chí còn chưa được một ngày!!" Jang Uk bây giờ như người chết đuối níu lấy một cọng rơm, cố gắng phủ nhận điều mình vừa nghe được.

"Vậy ngươi cho rằng ta chẩn đoán sai sao?" Y sư Heo tức giận. "Bởi vì là y sư giỏi nhất thành Daeho nên ta nói cho ngươi biết, ngay bây giờ, đang có một đứa trẻ bên trong thân thủy nguyên của Seo Yul!!"

Bu Yeon, người đã tỉnh lại và như bị hút về phía Seo Yul vẫn còn trong cơn sốc, kinh ngạc vì quả cầu khí vận đang dao động trong thân thủy nguyên của anh. "Ồ, đẹp quá, cảm giác thật trong sáng và thuần khiết." Cô thốt lên đầy thích thú. "Đây là cách một đứa trẻ được tạo ra sao? Tướng công," cô ấy quay lại và cười rạng rỡ với Jang Uk, "Ta muốn có một đứa. Huynh có thể cho ta ngay bây giờ không?"

Uk lắp bắp đầy kinh hãi trước khi lao tới búng vào trán Bu Yeon. "Cô... trật tự đi. Đừng bao giờ nghĩ về chuyện đó!"

Rồi quay sang Yul trong hoang mang "Huynh ổn chứ?" Hắn ngập ngừng hỏi. "Nãy giờ huynh chưa nói gì cả Yul à."

Yul rời mắt khỏi bức tường và nhìn sang Uk trước khi hướng xuống bụng mình. "Ta... ta không biết phải nói gì cả. Làm sao mà... Ta không..." Tay anh run lên đầy bất lực trước khi đặt trở lại bụng.

"Đặc sắc thật đấy." Mọi người nhảy dựng lên khi Tiên sinh Lee bước vào. "Ta đã từng nghe truyền thuyết kể về những người tu luyện Chuangjian thời nhà Thanh, nơi thân thủy nguyên của người ta có thể dễ dàng tiếp nhận cách chữa bệnh trái ngược với việc tu luyện thuật pháp của họ, giúp việc nuôi dưỡng một đứa trẻ bên trong cơ thể trở nên đơn giản hơn, đặc biệt là nếu nguồn khí lực trong hai thân thủy nguyên đủ mạnh mẽ và khớp với nhau."

Lòng bàn tay ông lướt nhẹ trên cơ thể Yul. "Ta tin là Heo Yeom đã từng nói với ta rằng cậu rất giỏi thực hiện những thuật pháp trị liệu, Thiếu gia Seo. Cùng với khí vận trong thân thủy nguyên, điều này có thể khiến cậu có khả năng trở thành một bậc thầy về Chuangjian. Có vẻ như trong lúc Jang Uk loại bỏ huyết trùng, khí vận của viên băng thạch đã giúp tăng cường khí lực bên trong thân thủy nguyên của cậu rồi dần khớp với khí vận của chính nó."

"Đương nhiên," Tiên sinh Lee giải thích thêm với những khán giả đang bị mê hoặc, "Một đứa trẻ không thể được hình thành bởi khí vận quá mạnh mẽ và quá lạnh lẽo, cho đến khi tiểu thư Jin Bu Yeon góp sức vào quá trình này, thần lực của cô ấy đã thanh lọc, cân bằng lại khí vận và rồi biến nó thành dạng vật chất."

"Với tốc độ phát triển này, ta sẽ không ngạc nhiên nếu ba người các ngươi trở thành bậc phụ mẫu trong vài tuần nữa hoặc thậm chí là ngay cuối tháng này." Tiên sinh Lee bật cười. "Chúc mừng ba ngươi, đứa con của các ngươi nhất định sẽ rất tuyệt vời."

Yul, đã quá căng thẳng với những tin tức này, cảm thấy ngột ngạt bởi những người vây quanh giường bệnh của mình cộng thêm cả sự mệt mỏi sau một ngày dài đằng đẵng, quyết định làm một việc cực kỳ hợp lý vào lúc này.

Ngất xỉu.

***

Lần nữa tỉnh dậy, Yul nghĩ rằng mình đã có một giấc mơ kỳ lạ nhất trong đời. Anh vẫn đang chết dần chết mòn vì huyết trùng và chắc chắn là không có thai nhi nào ở đây cả.

Đúng, đó chỉ là một cơn ác mộng do tâm bệnh của anh gây ra. Yul nhìn xuống bụng và suýt ngất thêm lần nữa khi nhìn thấy một khối cầu nhỏ trong bụng. Anh ngập ngừng chạm vào nó và giật mình khi cảm nhận được một rung động nho nhỏ mềm mại đụng vào tay trước khi biến mất.

Không phải mơ.

Anh bắt đầu cười một cách điên cuồng, thậm chí không dừng lại ngay cả khi Jang Uk, Bu Yeon và y sư Heo Yeom quay trở lại phòng.

"Yul à, huynh ổn chứ?!" Uk liên tục hỏi trong lúc y sư Heo kiểm tra cho anh. "Có phải do đứa bé không?"

Yul tiếp tục cười, nước mắt lăn dài trên má.

"Đó là một cú sốc lớn, tội nghiệp thằng bé." Y sư Heo to tiếng lẩm bẩm. "Không phải ngày nào cũng sẽ có người đến nói với ngươi là ngươi đang mang thai."

***

"Đầu tiên cậu về nhà với một tân nương. Lần này thì cậu lại về với một đứa trẻ?!" Đạo chủ Kim không thể không hét lên khi Jang Uk về nhà cùng với Seo Yul và Jin Bu Yeon. "Cậu điên rồi à?!"

"Ta sẽ giải thích sau." Uk cố gắng xoa dịu bà, "Trước tiên cần tìm một căn phòng cho Yul đã, huynh ấy sẽ ở đây một thời gian với chúng ta cho đến khi đứa bé chào đời."

Đạo chủ Kim vung tay* đầy bất lực rồi sai người dọn phòng cho Yul ngay khi ba người kia đi vào phòng của Uk.

*Bản gốc: threw her hands in the air. Không biết dịch như nào nhưng chắc nó gần giống meme này 😅

Sau khi chắc chắn là Seo Yul đã cảm thấy thoải mái, ba người nhìn nhau rồi lúng túng nhấp một ngụm trà.

"Ta sẽ chịu trách nhiệm." Uk chợt lên tiếng. "Nếu không phải ta làm chuyện đó huynh sẽ không ở trong tình trạng như thế này. Nếu huynh muốn, ta sẵn sàng đưa cả huynh và đứa bé vào nhà họ Jang."

"Cái..." Yul không nói nên lời.

"Đúng!" Bu Yeon rướn người nắm lấy tay anh, "Hãy ở lại với bọn ta! Những đứa con của chúng ta nên lớn lên với nhau như anh em ruột thịt và ba chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy chúng."

"Ơn trời, ta sẽ không cho cô một đứa con đâu!" Uk ngắt lời và Bu Yeon bĩu môi đầy giận dữ. "Nhưng ta muốn có! Huynh đã cho huynh ấy, tại sao lại không thể cho ta? Ta không quan tâm huynh dùng phương pháp thông thường hay thậm chí sử dụng viên băng thạch để cho ta một đứa! Tướng công~" Cô lớn tiếng năn nỉ, "Ta muốn một đứa con~"

Hai người bắt đầu to tiếng, để lại Yul ngập trong những suy nghĩ của riêng mình.

"Nếu như..." Anh nói một cách chậm rãi, "Ta muốn đưa đứa bé theo thì sao? Đưa nó trở lại thành Seoho?"

"Vậy thì ta sẽ đi với huynh." Uk gật đầu. "Chỉ cần cho ta một chút thời gian để giải quyết chuyện của ta và chuyển nhà họ Jang đến thành Seoho." Hắn đưa tay ra và siết chặt đôi bàn tay của hai người lại. "Vấn đề là, Yul à, huynh không cần phải làm điều này một mình, chúng ta là bằng hữu mà, phải không? Huynh, ta, Bu Yeon, đứa bé, một đại gia đình."

Yul cảm thấy cổ họng nghẹn lại khi nhìn nụ cười hạnh phúc của họ.

Anh xúc động vì họ muốn anh trở thành một phần của gia đình họ, họ yêu đứa bé biết bao dù mới chỉ biết về sự tồn tại của nó.

Anh không thể làm điều này.

Anh không thể giữ bí mật.

Anh cần phải nói ra, dù rằng điều đó sẽ phá hủy mối quan hệ giữa ba người.

Yul hé miệng, chuẩn bị nói với họ...

...Thì đột nhiên Dang Gu xông vào phòng. "Chuyện đó là thật à?!! Yul mang thai vì bị Uk nguyền rủa bằng một lời nguyền cổ xưa?!! Và điều đó là dấu chấm hết của Daeho?!!"

"Khoan, cái gì?" Jang Uk gắt lên, bật dậy đứng chắn trước Bu Yeon và Yul đầy cảnh giác. "Kẻ nào đã lan truyền tin đồn khủng khiếp đó?"

"Thiếu gia!" Đạo chủ Kim vội vã chạy tới. "Cậu và Thiếu gia Seo được triệu tập tới Đại Hội đồng."

***

Jang Uk trừng mắt nhìn các trong Đại Hội đồng liên tục buộc tội mình trong khi hắn đang đứng giữa vòng tròn bảo vệ tạo ra bởi Seo Yul, Park Dang Gu và Jin Bu Yeon.

"ĐỦ RỒI!" Uk gầm lên, dùng viên băng thạch gây áp lực để buộc đám người kia phải ngậm miệng lại. "Tôi không nguyền rủa Seo Yul. Đó chỉ là sự cố mà bọn tôi không cố ý gây ra. Và chuyện đó cho thấy đứa bé là một điều kỳ diệu, không phải một thứ đáng ghê tởm hay một con quái vật. Tất nhiên là nó cũng sẽ được nuôi nấng một cách đàng hoàng trong nhà họ Jang."

"Nhìn hắn ta đi." Jin Mu đứng dậy, chỉ vào bọn họ. "Hắn nghĩ rằng với viên băng thạch ấy, hắn có thể kiểm soát chúng ta. Hãy nhìn cách hắn tẩy não hai trong bốn những người thừa kế xuất sắc nhất của tứ đại gia tộc và trói họ bên cạnh dễ dàng như thế nào. Ta tự hỏi hắn còn có kế hoạch gì khác nữa... có lẽ là trở thành một kẻ nắm quyền chăng?"

Jang Uk trừng mắt. "Hay đấy Jin Mu, ngươi buộc tội ta thật dễ dàng làm sao. Seo Yul rơi vào tình cảnh này, ngay từ đầu là lỗi của ngươi. Một lời nguyền khá thú vị ngươi đã ếm lên bằng hữu của ta, con huyết trùng đó."

Dựa vào vẻ giật mình trên gương mặt của Jin Mu, hắn ta không biết chuyện gì đã xảy ra với nhóm người mình phái đến sòng bạc, vì lúc ấy đã chẳng còn tên nào sống sót để báo lại tin tức.

"Huyết trùng? Ta không hề biết gì về chuyện này." Jin Mu tức giận quát.

"Thật thú vị là ngươi tung tin đồn về ta với cái gọi là ham muốn quyền lực trong khi chính ngươi đã dàn dựng tất cả mọi thứ để củng cố quyền lực của mình. Nói thật là ta cũng chẳng ngạc nhiên nếu ngươi đứng sau tin đồn này. Lúc đó nếu ta không sử dụng viên băng thạch để cứu mạng Seo Yul, thì cái chết của huynh ấy có thể đã châm ngòi cho cuộc chiến giữa Cheonbugwan với nhà họ Seo và Songrim, vậy nên không cần cảm ơn đâu." Jang Uk cười một cách tự mãn, cố gắng kiềm chế cơn nóng nảy của mình. Nhanh thôi, sẽ rất nhanh, hắn sẽ tự tay giết chết gã khốn đó bằng thanh kiếm mà sư phụ đã để lại.

"Kể cả như vậy," một thuật sư khác cáu kỉnh nói, "điều đó cũng không thể thay đổi được sự thật rằng đứa trẻ đó là một thứ đáng ghê tởm. Tôi sẽ bỏ phiếu để tiêu diệt ."

"SAO ÔNG DÁM?!" Y sư Heo giận dữ gầm lên. "Kể cả Seo Yul đồng ý bỏ thì cũng không thể được; đứa trẻ đó ràng buộc với thân thủy nguyên của thằng bé, giết nó có nghĩa là giết Seo Yul!"

"Vậy thì cái chết của cậu ta sẽ là cái giá đắt phải trả để chấm dứt sự kinh tởm đó. Nhiệm vụ của cậu ta là ngăn chặn một sinh vật tà quái như vậy đến với cuộc đời này." Một thuật sư khác nhổ nước bọt.

Cùng một lúc, Jang Uk và Dang Gu rút kiếm chĩa về phía Đại Hội đồng.

"Ông có thể thử." Jang Uk chế giễu. "Nhưng hãy nhớ điều này, khiêu chiến Seo Yul nghĩa là ông đang khiêu chiến nhà họ Jang và ta không ngại giết bất cứ ai động đến gia đình mình." Liếc mắt nhìn từng vị thuật sư cho đến khi họ quay mặt đi, Jang Uk tra kiếm vào vỏ rồi đưa những người bạn của mình rời khỏi Đại Hội đồng.

Jin Mu nhìn theo bóng lưng bọn họ, bắt đầu tính toán một kế hoạch khác.

***

Sau khi đuổi Dang Gu đi (và mời cậu chàng ngày mai quay lại đây ăn sáng), ba người trở lại phòng của Jang Uk. Uk và Bu Yeon nhận thấy Yul đang lả đi bèn nhanh chóng đỡ anh lên giường. Uk ngồi uống rượu còn Bu Yeon lôi ra một tập sách.

"Đạo chủ Kim nói là để kích thích sự phát triển của thai nhi, chúng ta nên đọc sách cho nó." Cô ấy vui vẻ nói khi mở cuốn sách ra. "Ồ, ta hy vọng đứa bé sẽ thừa hưởng vẻ đẹp và đầu óc của huynh."

"Miễn là nó không thừa hưởng não của cô và khả năng phương hướng của Yul, thì ta rất vui." Jang Uk cười khi nhấp một ngụm rượu. "Cô có thể tưởng tượng đứa trẻ sẽ lớn lên như thế nào với một bộ não trống rỗng như hai người không?"

"Ta không phải một tên não rỗng." Yul đá vào người hắn. "Hãy mong nó sẽ không thừa hưởng cái tính ngang ngược của huynh. Trời ạ, còn nhớ những trò hề chúng ta đã từng làm khi còn nhỏ không?"

Uk bật cười, cảm thấy nhẹ nhõm sau một thời gian dài chỉ toàn qua đêm với những bóng ma. "Vui đấy, Tổng soái cứ bảo tóc bạc của ông ấy đều tại chúng ta mà ra cả."

Ba người tiếp tục trò chuyện suốt đêm, bầu không khí hạnh phúc và thân thuộc dường như đã xua tan đi cái lạnh trong đêm tối.

***

Jin Mu nhếch mép, nói với Hoàng hậu về sự bổ sung mới cho kế hoạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top