Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21. Vãn hồi

Playlist: Heartbreak Hotel - Tiffany ft. Simon Dominic & Wish [Goblin OST] - Urban Zakaba.

"Cậu có biết gì không?

Khoảng cách đến ước mơ rất xa xôi, nhưng chúng ta đã cùng nhau vươn tay chạm đến, ánh hào quang vụn vặt, le lói của những ngôi sao rơi vào trong đáy mắt người, dần biến thành một bầu trời rực rỡ tinh tú.


Tôi thích người ấy, rất thích người ấy, vô luận nổi tiếng hay vô danh, vô luận hạnh phúc hay khổ sở, tôi vẫn thích người ấy đến mức chẳng thể nào đành đoạn buông lơi. Đó là thứ tình yêu không thể nào từ bỏ ngay từ khi bắt đầu. Dịu dàng mà cũng đau điếng đến u mê.


Phồn hoa và huyên náo ở một nơi xa xôi lạ lẫm, sướng vui và hạnh phúc của giấc mơ này, bởi vì tất cả đều nhờ có người ấy, tôi mới có thể hết lòng cảm nhận được.


Ngày xuân đêm thu, chiều hạ đông sớm, năm năm tháng tháng cứ mãi hoài xoay chuyển, chúng ta gặp gỡ nhau giữa thời son trẻ hoa niên tươi đẹp nhất, lại cũng chính là những năm tháng phải ngỡ ngàng chia ly.

Bởi hiểu rằng, và hiểu rõ, người ấy là đã từng, ở quay quắt đâu đó nơi nguồn thở, vẫn vẹn nguyên và phù phiếm trong kí ức đầy nắng vàng ngọt mật như làn môi người thương thuở cũ, chỉ còn là vết tích nào đó thuộc về một thời diệu vợi của thì quá khứ đơn."

[Những người muôn năm cũ - Mặc Dương Bảo Trân]
________________________


Đã trôi qua hơn một tháng tịnh dưỡng và điều trị, tình trạng của Baek Hyun đã phần nào trở nên ổn định, vết thương ở bụng dần dần khép miệng, băng gạc ở đầu cũng đã được tháo ra, giải thoát cậu khỏi gánh nặng bị xem là người thương tật đầy mình. Bác sĩ bảo cậu có thể xuất viện về nhà, thế nhưng trong sáu tháng vẫn phải thường xuyên tái khám định kì và không được phép vận động quá sức. Còn về dây thanh quản vừa mới phẫu thuật và vẫn đang trong quá trình phục hồi của Baek Hyun, bác sĩ nói rằng cậu vẫn có thể tiếp tục ca hát như trước đây, chỉ là phải kiên nhẫn chờ đợi, cần có thời gian để lấy lại âm vực và cao độ ban đầu.

Và, lệnh cấm đã được trút bỏ hiệu lực dưới ánh mắt không bằng lòng của vô vàn kẻ giấu mặt quá đỗi hèn nhát, luôn dùng hết sự ích kỉ của mình để đứng sau chỉ trích - lời nguyền tan rã đã được gỡ bỏ và thay thế bằng sự đường hoàng vốn có, EXO đã có thể tiếp tục những hoạt động chung nơi sân khấu.

Sự trở lại sau hàng loạt scandal và bao ngày đằng đẳng biến mất của cậu và EXO đã khiến cả cộng đồng fan vô cùng vui mừng, hạnh phúc và giới truyền thông một lần nữa lao xao.

Baek Hyun cũng nhận ra rằng bản thân hiện tại càng phải đối mặt với trăm vàn nỗi trăn trở, âu lo.

Chờ đợi và phục hồi...

Sân khấu và niềm tin...

Áy náy và tủi hổ...

Những vết sẹo xấu xí, méo mó trong bóng dáng chập chờn của kí ức tội nghiệt, kinh hoàng...

Cô độc và lung lạc, như chú cá voi 52 chỉ có thể phát ra tiếng kêu gọi bạn trong vô vọng vĩnh viễn, ví như những bản tình ca ai lương không lời hồi đáp, không thuộc về nơi nào cả, cũng không thể thuộc về ai. Tuyệt vọng và kiệt sức, giống như một lữ khách mắc kẹt nơi hoang mạc mênh mông, không có thức ăn, nước uống và hành lý bên mình, đối diện ngay trước mắt lại là một cơn bão tố có thể ập đến bất cứ lúc nào, vắt sạch hút kỳ vọng cuối cùng lay lắt về một ốc đảo thiên đường nào đó chỉ có trong sự phiếm định hư vô.

Tất thảy những điều ấy cuộn lên như gió bão triều dâng, khiến đáy lòng và tâm trí cậu cuống cuồng, hoang mang.

Những bất trắc có thể xảy đến, nếu như cậu không thể tìm lại được giọng hát và nghị lực đã từng có thì mọi chuyện sẽ ra sao?

Áp lực nặng nề tưởng như có thể đem cậu xé nát thành trăm vàn mảnh tro tàn bất cứ lúc nào. Sợ hãi đến tột cùng, hoảng hốt như điên loạn, thế nhưng Baek Hyun lại phải ép mình trở thành một người câm, không có khả năng cũng không được quyền bày tỏ tâm tư và cầu xin sự thương xót. Lý do lẳng lặng một mình chịu đựng, chính là vì cậu hiểu rất rõ, ai ai trong số họ cũng vô cùng hoang mang.

Baek Hyun ngày ngày chìm trong nỗi sợ hãi và choáng ngợp bao trùm, rằng ước mơ mà cậu luôn nắm giữ trong tay sẽ suy tàn và vụt tan cùng với khiếm khuyết trong giọng hát của chính mình. Cảm giác bất lực tưởng chừng như đang muốn nuốt chửng Baek Hyun, qua từng phút, từng giây.

Những ngày trống lịch trình và quay quắt trong gió đông lạnh lẽo, cậu gần như không quan tâm đến tình trạng sức khoẻ chuyển biến như thế nào, chỉ tập trung cao độ vùi mình trong studio và phòng luyện thanh, trong khi các thành viên đang chạy đôn chạy đáo, hết lòng dốc sức luyện tập.

Và khi cậu lại bắt đầu chìm mình vào những trận mất ngủ, mở toang mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà, Baek Hyun đã hết lần này đến lần khác run lên trong bóng tối dày dặc và phân tích về những nguy cơ đang dồn dập bủa vây quanh mình, mỗi một con đường được vẽ ra trong tâm thức đều rẽ đôi và tiếp tục rẽ đôi không ngừng trong cái mê cung nhằng nhịt đến phát điên của nỗi tuyệt vọng và chán chường. Không thấy lối thoát, cũng không thấy được hy vọng dù chỉ là một chút mong manh.

Bẵng đi một thời gian ngắn sau đó, dưới cái bóng nặng nề của nỗi ám ảnh mà cậu tự áp đặt lên bản thân, Baek Hyun bắt đầu trở nên dễ giật mình, cảm xúc thường bộc phát một cách bất ổn theo chiều hướng tiêu cực và sợ hãi động chạm cùng với những người khác. Cậu thậm chí nghi ngờ về sự tồn tại của bản thân, vốn dĩ cậu không nên làm liên lụy đến những người khác, không nên làm cản trở và đảo lộn con đường của họ.

Cậu đang mang những dấu hiệu của trạng thái tâm lý Dysphoria (1).

...

Bình minh vẫn sẽ luôn đổi chỗ cho bóng tối, và tia nắng yếu ớt đang về lại đâu đó trong tâm hồn lạnh lẽo và hắt hiu. Họ đang gấp rút chuẩn bị thật kĩ càng, cho buổi biểu diễn chung lần đầu tiên trong vòng mấy tháng trời.

Hôm ấy dường như là buổi sáng cuối mùa đông lạnh lẽo nhất mà Baek Hyun từng trải qua, sau một đêm mưa tuyết như trút, lớp tuyết đọng trên mặt đất đã dày lên thật nhiều so với những ngày qua. Cửa sổ phòng vì đông tuyết mà khó mở ra, chỉ có thể qua ô kính bị khuất một nửa, nhòe nhoẹt đẫm từng làn hơi nước, nhìn ra bên ngoài, khắp mọi nơi đều chỉ còn lại sắc trắng tê buốt đồng tử và tâm can.

Baek Hyun đứng trước mái hiên của kí túc xá, chờ đợi xe của công ty đến, thở dài ra từng làn khói trắng đục mờ nhạt, ý thức của cậu dẫu cho rõ ràng bỗng chợt trở nên rã rời vì cơ thể đang dần tái và lịm đi trong cái lạnh cắt da. Những cơn gió cuối mùa thổi qua chóng vánh, chỉ để lại một khoảng lặng u ám và xám xịt.

Cậu hơi liếc nhìn sang Jong In đang đứng nghiêm chỉnh ngay cạnh mình, đang hướng mắt nhìn bụi tuyết phiêu lãng trong không khí ẩm ướt, đường nét xương hàm sắc sảo, vẻ mặt trông cô độc và tỉnh táo lạ thường. Baek Hyun bất chợt mông lung suy nghĩ - cảm thấy thằng bé này, thật sự là bao giờ cũng khiến người khác yêu thích như thế, bất kể là về ngoại hình hay nhân cách, chỉ là thường thích ở một mình trầm lặng, không tiếp xúc quá nhiều cùng với mọi người xung quanh. Một đứa nhỏ hoàn hảo, cho dù có lớn lên đến độ nào, mọi người vẫn luôn dùng hết tình thương và sự quan tâm để mà bảo vệ. Ở góc độ của mình, cậu có thể trông thấy đôi vai Jong In khe khẽ run lên, thằng bé vốn không giỏi chịu lạnh là mấy.

Bên trong kí túc xá đã vãng người, các thành viên khác đã lần lượt rời khỏi, hoàn thành đợt lịch trình cuối cùng để có sự sẵn sàng tốt nhất cho sân khấu trở lại của cả nhóm.

Quản lý một mình ngồi trong phòng khách, sắc mặt có chút bần thần và có vẻ như đã thiếu ngủ lâu ngày, trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài, lom khom thân mình đứng dậy. Anh đóng lại từng cánh cửa một của các phòng ở tầng trệt, sau đó lặng lẽ đi lên tầng hai, ngay giữa cầu thang thì bắt gặp Su Ho cũng đang đi xuống.

- Anh đang định tìm cậu, Jun Myeon.

- Vâng. Có chuyện gì vậy ạ?

- Baek Hyun... Cậu hãy giúp anh để ý đến Baek Hyun nhiều hơn một chút. - Quản lý đứt quãng nói, bên trong ngữ điệu không che giấu được cảm xúc, mang theo cả âu lo xoắn lại cùng với phiền muộn, đặc quánh thành thứ tâm trạng nặng nề - Anh cảm thấy thằng bé đang bắt đầu hoảng loạn và dần dần tự thu mình lại.

- Vâng ạ... Em cũng nhận ra gần đây thằng bé đang gặp quá nhiều khó khăn.

Jun Myeon thoáng nghẹn lời, bàn tay siết lấy quai của chiếc túi đeo bên vai, ngập ngừng đáp.

- Chính các cậu cũng đang trong vô vàn gập ghềnh, nên cẩn thận với từng cử chỉ và quyết định của mình. Jun Myeon, nếu cậu cảm thấy cần thiết, thì hãy họp cả nhóm lại với nhau trước khi showcase sắp tới diễn ra, cho bọn nhỏ lời khuyên, và cổ vũ lẫn nhau.

- Vâng, em sẽ làm vậy ạ.

Quản lý bước lên hai bậc thang, vươn tay vỗ nhẹ lên vai Su Ho, rồi khẽ siết lại, ánh mắt tiều tụy mà sáng suốt, như đang truyền cho anh tất thảy kì vọng và tin tưởng.

- Giờ thì mau đi đi, Baek Hyun và Jong In đang ở phía trước chờ cậu.

- Vâng, em chào quản lý.

.

.

Ngay trong đêm hôm ấy, EXO nhanh chóng tụ họp cùng nhau đến sân bay Incheon, bắt đầu một chuyến bay dài khác. Showcase cho lần trở lại này được đặc biệt tổ chức ở thủ đô của Hy Lạp, Athens.

Showcase ngay từ thời điểm khai mạc đã thành công ngoài mong đợi. Lượng fans thật sự không cách nào đếm xuể, biển bạc trong kí ức sâu đậm một lần nữa bao trùm tầm mắt, khiến Se Hun dù chưa bắt đầu biểu diễn đã bất giác nước mắt lưng tròng, vội vàng xoay mặt che giấu xúc động phía sau lưng của Su Ho.

Hôm nay, Chan Yeol đã được mọi người chọn làm MC chủ trì chương trình, và câu đầu tiên của hắn chính là.

- I miss you all.

Các thành viên lặng lẽ bật cười, đáy mắt hướng về vô vàn khuôn mặt bên dưới khán đài, thoáng chốc trở nên sâu thẳm và long lanh.

Trong suốt thời gian diễn ra showcase, mọi thứ đều được tiến hành rất thuận lợi. Mỗi thành viên đều dành những lời tâm tình tốt đẹp nhất gửi đến fans của mình, khởi đầu bằng việc trao cho nhau những lời hứa và cảm xúc chân thành, cùng quyết tâm vững lòng, không bao giờ hối tiếc. Chan Yeol lại bắt đầu đặt ra câu hỏi cho các thành viên và tổ chức trò chơi. Hắn dường như đang suy nghĩ ra điều gì đó, liền vui vẻ nhìn kịch bản rồi nói.

- Kyung Soo có bảo với mọi người rằng sẽ biểu diễn vở kịch về chim cánh cụt để tặng cho các bạn đó.

Kyung Soo nghe thấy giọng nói của người phiên dịch, đoạn quay người sang lườm Chan Yeol một cái, ý muốn bảo hắn mau ngưng nói nhảm và ngậm miệng, không thì Kyung Soo sẽ khâu nó lại giúp hắn. Chan Yeol lập tức biết thân biết phận mà cười ra chiều lấy lòng, tìm cách nói lảng sang chuyện khác.

- Are you have fun tonight?

- Yes!! – Vây quanh hắn là những lời hưởng ứng không ngừng nhiệt tình đáp lại.

- Let's continue!

Ánh đèn sân khấu vụt tắt.

Nhắm chặt mi mắt, tự đáy lòng Baek Hyun chợt sinh ra cảm giác tan rã và trống rỗng, ngón tay cầm micro theo đó mà run lên trong vô thức. Hàng vạn tiếng động đan xen vào nhau như muốn công kích và nghiền nát lý trí cậu, những hình ảnh trong tiềm thức thi nhau bủa vây trước mắt, tất thảy đều là những thứ cậu vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại nữa.

Thực sự là món quà vô hạn của đau đớn và giày vò.

Sâu tận linh hồn.

Tôi, có phải sẽ từng chút một bị ăn mòn đến mục ruỗng hay không?Vô cùng vô tận chỉ còn lại sinh mệnh vất vưởng và thể xác vô tri.

Đúng thời khắc ấy, âm nhạc chuyển đổi, đột nhiên tiếng dương cầm réo rắt da diết vang lên kéo cậu rời khỏi suy nghĩ tiêu cực của chính mình. Yi Xing đứng ngay bên cạnh còn đưa những ngón tay ra nhịp nhàng làm động tác nhấn phím đàn, khiến cậu khẽ bật thành tiếng cười trong trẻo.

Yi Xing của chúng tôi, dường như đã thật lâu rồi, mới lại vui vẻ nhiều nhường vậy.

"Deoneun mangseolijiman jebal nae simjangeul geodueoga... "

Baek Hyun đứng giữa ánh đèn màu thạch anh chói lọi, vẻ mặt ngưng đọng thành trạng thái bình lặng an yên, mi mắt nhẹ nhàng mở ra để lộ một đôi con ngươi tột cùng trong sáng, tựa như muốn cuốn lấy tất thảy linh hồn rơi vào trong đáy mắt. Cổ họng cậu đang run lên, dây thanh quản cảm nhận được sâu sắc nỗi rát bỏng khi phải vươn lên quãng cao.

Trên màn hình ngay phía sau lưng cậu hiện lên hình ảnh của một đôi cánh trắng, khung cảnh và người hát cùng dung hòa vào nhau - một thiên thần thượng đẳng với đôi cánh cao quí mà biết bao người thèm muốn – hát lên bản tình ca với giai điệu tha thiết, chất đầy hoài niệm về một câu chuyện cũ xưa. Ngay phía đài cao giữa sân khấu, Jong In uyển chuyển đem hình thể của mình phổ cùng với điệu nhạc, tột cùng nhập tâm và đắm chìm. Tất cả thật hoàn hảo, khiến người ta không dám thở mạnh trước một bức họa hài hòa giữa âm nhạc và vũ điệu, đẹp đến độ khó lòng dùng được ngôn từ để hình dung.

"Yeah, eodukeomkeomhan gotongeui binteulwi. Ibyeone motdakkaen naega muchamhi..."

Là giọng của Chan Yeol.

Người tôi yêu, là một người có giọng nói trầm muộn mà cũng vô cùng tươi sáng. Dù là hát hay rap đi chăng nữa, cậu ấy cũng sẽ nghiêm túc và làm thật tốt, không một phút giây nào mà không tận lòng cố gắng, trầm mình vào trong đam mê, càng ngày càng tỏa sáng rực rỡ như một viên kim cương dần được mài giũa kĩ càng theo tháng năm.

Một khi đã nhìn về phía Chan Yeol, tôi thật sự không bao giờ muốn rời mắt, thậm chí, cũng chẳng có cách nào nhìn thấy bất cứ thứ gì khác trên thế gian này nữa, kể cả chính bản thân mình - rằng tự bao giờ đã suy tổn đến kiệt cùng.

Dẫu rằng, và cũng biết thế.

Nhưng nếu như sinh mệnh đã là một chuỗi dài của những sự đau thương, mất mát, tôi từng cho rằng, có lẽ cậu ấy lại chính là mắt xích duy nhất níu kéo lấy sự cố chấp và nỗi nhớ niềm thương nơi tôi. Khi giữa những chuỗi dài liên miên không có điểm dừng ấy, tôi buông mình cùng với mớ kí ức hỗn độn như cuốn băng cassette để trống một mặt, nhìn nhiệt huyết của bản thân dần trôi đi về một miền vô định nào đó chưa thể thành hình.

Baek Hyun vừa dứt câu hát, trong tức khắc đọng lại trong tầm mắt, có một cây lightstick đang bay về phía của Chan Yeol.

Đại não cậu trở nên trắng xóa, đồng tử giãn ra cực đại, mơ hồ phản chiếu nội tâm hoảng loạn. Chan Yeol dường như không hề nhìn thấy. Hơi thở Baek Hyun đình chỉ, ý nghĩ duy nhất còn sót trong đầu cậu lúc này chính là...

Baek Hyun đứng cách Chan Yeol một khoảng không quá xa, chỉ vỏn vẹn bốn bước chân. Trong tích tắc nào đó, cậu không chút do dự nào mà dùng thể lực rã rời của mình, lao đến chắn ngay trước mặt hắn.

- Huỵt!

Âm thanh va chạm nhỏ bé lập tức vang lên, đồng thời cũng là lúc đoạn kết của bài hát dần lịm đi, tan biến vào trong khoảng không.

Tất cả đều chìm vào câm lặng.

Chan Yeol trợn mắt sững sờ.

Baek Hyun dời tầm mắt khỏi biển bạc vô tận mênh mông, xoay lưng nhìn thẳng vào hắn, rồi vô giác dịu dàng nheo mắt, nở một nụ cười chói ngời tựa như ánh nắng chớm đầu tháng Năm - vẫn là khuôn mặt tươi cười chân thật của bao năm về trước, chưa từng đổi thay trong kí ức diệu vợi xa xăm.

Chan Yeol...

Thật may quá, cậu đã không sao rồi...

Một giây ấy, Baek Hyun lập tức ngã xuống, quỳ sụp trên sân khấu phủ ánh vàng chói lọi, nhíu chặt mày ôm lấy bụng, khổ sở gập cong người, ngay trước sự chứng kiến của vô vàn ánh mắt bàng hoàng. Cây lightstick đó, đã phóng trúng ngay vị trí vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép miệng ở bụng dưới của cậu, vệt máu bắt đầu lan ra, thấm ướt chiếc áo len mà Baek Hyun đang mặc và cánh tay cậu.

Cả sân vận động vang dội từng hồi kinh hô thất thanh.

- Baek Hyun!!! Baek Hyun!!!

... Baek Hyun!

Trong mơ màng đau đớn, bên cạnh trăm vàn âm thanh quay cuồng hỗn tạp đang đay nghiến lấy màng nhĩ, dường như tôi bỗng trông thấy trước mắt là đường nét của một gương mặt rất đỗi thân thuộc.

Tiêu cự trong đáy mắt dần trở nên nhạt nhoà vô thực. Dưới từng ánh hoa đèn chói lòa, người ấy đứng ngược chiều ánh sáng, vội vàng siết lấy bàn tay tôi, bóng dáng cao gầy bế tôi lên, sự ấm áp lạ thường ấy bao bọc lấy từng hồi tê dại, như muốn chở che giúp tôi khỏi mọi sóng gió cùng ai thương. Nhưng mà, tất cả đều mơ hồ như gió sương mây khói. Tâm trí lại hoang đường cho rằng người ấy chính là Chan Yeol.

Lại là ảo giác hay sao? Tôi, có lẽ đã cơn đau làm cho mụ mị mất rồi. Luôn nhìn thấy ảo giác của cậu, Park Chan Yeol.

- Ngu ngốc! Tại sao lại đỡ cho tôi?

Là ai đang nói vậy?

Là ai...

Phải, tôi thật sự ngu ngốc và vô dụng quá.

Tôi dù có cố gồng mình thì cũng không tài nào chống cự được nữa, cơ thể bị sức nặng của biết bao cơn đau đáng sợ nhấn chìm, chẳng thể mở miệng, càng cảm thấy có phải hay không rằng chính mình đang nghe nhầm.

- Baek Hyun! Baek Hyun! Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?

Một lần rồi lại một lần, tiếng nói trầm êm hệt như âm thanh của chuông đồng ấy cứ mãi hoài gọi tên, bám chặt lấy tôi như đang sát gần bên tai.

Chan Yeol, là cậu thật sao?

Sự thật, có phải là Chan Yeol đang bế tôi trên tay, không hề có vẻ mặt tức giận, cũng không chán ghét, còn mang theo cả hơi ấm dịu dàng vô hạn cứu vớt tôi từ nơi chết lặng ngã xuống?

Baek Hyun tự cười chính mình.

Thứ cho kẻ si tình, vụn dại và hoang tưởng này.

Tôi rõ ràng là đang tiếp tục mơ mộng mà thôi. Vậy xin Ngài, Thượng đế, hãy để cho tôi tỉnh giấc lại đi, càng đắm sâu lại càng cùng đường không tìm được lối giải thoát, tôi sợ rằng chính mình sẽ khắc cốt ghi tâm.

.

.

Bao giờ Baek Hyun mở mắt ra cũng là vì thuốc giảm đau mất đi tác dụng mà bị nỗi nhức nhối ở bụng làm cho tỉnh dậy.

Tầm mắt từ từ lấy lại tiêu cự, Baek Hyun nheo mắt nhìn xung quanh, trí óc có chút ngẩn ngơ, nhận ra đều là một màu trắng toát sạch sẽ quen thuộc. Thì ra vẫn là ở bệnh viện. Baek Hyun thở hắt ra một hơi, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi đã không còn khó chịu như trước, còn khiến cậu dần cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.

Baek Hyun bắt đầu đếm đi đếm lại, bấy lâu nay cậu đã ra vào nơi này không biết bao lần, có lã biết đâu sắp nhận được thẻ V.I.P đãi ngộ dành cho bệnh nhân mất rồi.

Sau tai nạn ngoài ý muốn trên sân khấu lần đó, Baek Hyun lại phải tạm thời nhập viện trong một thời gian khá ngắn để theo dõi và điều trị. Lệnh thắt chặt an ninh dưới khán đài đã được công ty thi hành để bao vệ cho nghệ sĩ trên sân khấu.

Những ngày đầu tháng hai, tiết trời khô khốc, cơn gió đông vẫn chưa thôi lạnh giá thổi qua góc hành lang vắng vẻ. Baek Hyun nén lại cảm giác đau đớn cắt vào da thịt, kéo theo cái giá di động treo túi nước biển làm bạn, lẳng lặng trốn khỏi y tá ra ngoài. Chịu đau một chút để tìm không khí trong lành, dù sao cậu cũng đã quen dần với những cơn buốt nhói khắp cơ thể mình.

Bên ngoài khoảng sân rộng của bệnh viện, lúc nào cũng đầy ắp âm thanh nô đùa của trẻ con như thế. Baek Hyun ngồi trên bậc thềm tam cấp, có giọt sương đọng trên hoa lá rơi xuống mái đầu lạnh căm.

Baek Hyun chọt chọt vào túi nước biển giá buốt, mông lung nhìn lên khoảng trời u mịt phủ đầy bóng mây.

Tình yêu, cũng tựa như một giọt sương trong suốt đẹp đẽ vậy, mang trên mình thứ ảo ảnh kì diệu chết người. Khi nhìn từ nơi thật xa, người ta sẽ bị đánh lừa thị giác mà lầm tưởng đó là một viên kim cương sáng ngời không gì sánh được, khát khao được sở hữu và nâng niu. Nhưng mà, một khi đã lún sâu vào, sẽ đến lúc cuối cùng cũng nhận ra đó thực chất chỉ là hình ảnh phản chiếu của nước mắt mà thôi.

Park Chan Yeol, đến cùng thì chỉ mỗi mình kẻ thường hay tưởng tượng là tôi ngước nhìn về phía đuờng chân trời vô tận, mãi hoài tìm kiếm hi vọng hão huyền - tựa như việc đem ánh sáng mơ hồ của những con đom đóm tưởng tượng thành ánh sáng dịu dàng, mê hoặc của trăng trời, khi tự tỉnh mộng lại chỉ thấy quanh mình một khoảng lặng im, không chút tiếng động mà nuôi lớn ai lương trầm tích nơi đáy linh hồn.

- Baek Hyun...

Từ phía xa xa, có giọng nói nào đó bỗng nhiên gọi tên Baek Hyun, cậu hơi nhíu mi mắt để nhìn cho rõ, rồi thoáng chốc ngây người. Bước chân người nọ không hiểu vì sao mà vội vã, cho đến khi dừng lại trước mắt cậu, mới nhẹ thở dài một tiếng.

- Giám đốc Kim, anh vì sao mà có mặt ở đây? – Cậu nắm lấy dây truyền lạnh ngắt trong lòng bàn tay mình, khàn khàn mở lời, âm điệu vẫn bình thản như cũ nhưng không rõ cảm xúc.

- Tôi đến để thăm một người quen cũ.

Baek Hyun phản ứng dường như chậm hơn thường ngày đôi chút, sau vài giây ngẩn ra mới gật gật đầu không đáp, đôi con ngươi phản chiếu ánh nắng mà dâng đầy rực rỡ, nhặt lấy một đóa uất kim hương vàng đã héo tàn gần hết cánh trên nền đất.

- Em lại vì ai mà thành ra dáng vẻ tệ hại như thế này?

- Là Chan Yeol.

Cậu mỉm cười nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng như đúc từ hầm băng của Kim Shin Woo, thản nhiên không chút giấu giếm, tưởng như đang lơ đễnh buông ra một câu nói bông đùa mà lại thành thật nhường thế.

Cuối cùng thì, em muốn tôi phải nên làm sao đây, Byun Baek Hyun?...

Nhưng dù bất kể ra sao, tôi vẫn thừa biết rằng mình sẽ không thể nào bỏ mặc kẻ si đần là em một mình cô độc như con thiêu thân cuồng dại không biết sợ hãi, chỉ luôn hy sinh và lao mình vào ngọn lửa là Park Chan Yeol.

- Baek Hyun, rốt cuộc thì sự ngu ngốc của một người có hạn độ hay không?

- Giám đốc Kim, anh hãy nhìn vào tôi xem, biết đâu từ lâu anh đã tìm thấy câu trả lời rồi.

.

.

Trời đêm đã muộn. Chỉ còn ánh sao con nào đó nhấp nháy như ánh đèn hiệu máy bay bên ngoài khung cửa sổ lớn.

Trên ghế sofa, Jong Dae đang thi thoảng mớ ngủ, thầm thì hát <Unconditionally>, Tao cũng vì cậu mà đến ngủ lại ở bệnh viện, cũng vừa ngáy vừa nói mớ lung tung, "Wèishéme?", "Wèishéme?".

Baek Hyun vẫn không tài nào chợp mắt vì hai con người nọ lúc ngủ mà vẫn còn ồn ào, cậu khe khec vén chăn muốn rời khỏi giường, đi tìm phòng của Chan Bi, đã thật lâu cậu không được nhìn thấy cô bé.

Đi được một đoạn, cậu nặng nề thở ra ngồi xổm xuống, chỗ vết thương lại bắt đầu âm ỉ và tê dại. Cuối cùng cũng rời khỏi phòng, Baek Hyun đi dọc theo hành lang tĩnh mịch le lói ánh sáng trắng mờ, gặp một y tá bèn hỏi đường đến khoa nhi của bệnh viện, dù đã từng đi qua nhưng cậu vẫn không thể nào nhớ đường.

Vừa bước đi chưa xa thì chân cậu đã nhức nhối, mỏi mệt tìm ghế đến ngồi, trợ lý Cha từ đâu đột nhiên vội vàng bước đến, ngạc nhiên hô lên.

- Baek Hyun? Tại sao cậu lại ở đây?

- Trợ lý, em... - Bị bắt gặp như thế này thật sự cậu không biết phải làm sao.

- Đã bị thương như vậy cậu còn rời phòng đi đứng lung tung? Cậu muốn mọi người lo đến cắn răng cắn lưỡi hay sao? Mau mau theo anh về phòng.

- Trợ lý, em xin lỗi, nhưng tại vì em thấy ngột ngạt nên muốn ra ngoài một chút thôi ạ. – Baek Hyun lại bắt chước làm mặt mèo rất được trợ lý chiều chuộng của Jong Dae. Thế nhưng, trợ lý Cha vẫn giữ vững lập trường.

- Tình trạng bây giờ của cậu cần phải nghỉ ngơi gấp.

- Trợ lý...

- Được được, cậu là cứng đầu nhất rồi! - Trợ lý lắc đầu cười khổ - Bọn nhỏ vẫn ngủ sao?

- Vâng, anh cũng về phòng ngủ một lát đi ạ.

- Hay là anh đi cùng cậu, cậu đi một mình anh không an tâm.

- Không cần đâu ạ, em sẽ về ngay thôi.

Baek Hyun trong đêm tối khó khăn lần mò tìm đến khoa nhi, vượt một khoảng sân lớn, cuối cùng cũng đứng ngay trước cửa phòng của Chan Bi.

Cậu đặt tay lên cửa kính lạnh buốt, ngắm nhìn vẻ mặt non nớt say sưa trong giấc ngủ của cô bé, đáy lòng trầm xuống dịu hòa, vô tri vô giác ngân nga một bài hát ru mà thuở thơ ấu mẹ vẫn thường hát cậu nghe.

Trong lúc hát, cậu còn khó nhọc ho lên vài tiếng, tự thầm nghĩ sức đề kháng của mình đã trở nên yếu đến mức này, chỉ ra ngoài một chút đã cảm lạnh.

Không biết đã qua bao lâu, cảm giác trời đã dần hửng sáng, Baek Hyun quay người định trở về thì người thình lình xuất hiện sau lưng khiến cậu suýt nữa hốt hoảng hô lên. Baek Hyun luống cuống chớp mắt, cảm thấy có phải mình đang gặp quáng gà hay không.

- Chan... Chan Yeol?

Trong ánh sáng chập chờn xuyên qua kẽ màn đêm, hắn mặc trên người áo len trắng muốt bên trong lớp áo sơ mi mỏng, không thắt cà vạt, mặc ngoài là áo khoác dạ màu lam nhạt. Chợt hình ảnh những chiếc lá héo tàn bị gió cuốn đi hiện qua khung cửa phía sau lưng Chan Yeol, khiến hắn như thể được chạm nổi giữa một khung tranh sơn dầu cũ xưa. Tiếng gót giày của hắn dừng lại, nghe như thể đã dẫm lên cả những ngổn ngang và nhá nhem trong tối tăm của đêm dài.

- Cậu đến đây làm cái gì vậy? – Chan Yeol ngạc nhiên nhìn cậu lọt thỏm trong bộ quần áo bệnh nhân, trắng bệnh và gầy yếu, âm điệu vô thức hạ xuống. - Đứng ở đây rồi ngẩn người nhìn vào đó, còn hát nữa? Cậu đang bị mộng du sao?

Thậm chí ngay cả khi tất thảy như muốn vỡ òa khi khoảnh khắc cậu nhìn thấy hắn, Baek Hyun vẫn cảm thấy lòng mình điềm tĩnh đến lạ, dẫu có thoáng qua bẽ bàng.

- Không, không có... Tôi chỉ là đến thăm một người.

Chan Yeol đưa mắt dời sang lớp cửa kính dày sau lưng tôi.

- Là con của cậu ư?

- Có thể sao?

Baek Hyun cười khẽ, lại ho khụ một tiếng, bàn tay nắm siết tay áo dài rộng, nét mặt pha lẫn buồn thương cùng xót xa.

- Cô bé tên là Park Chan Bi.

Chan Yeol lập tức chuyển mắt sang nhìn cậu, nhận ra cậu không phải đang nói đùa, bèn im lặng chờ đợi cậu nói tiếp.

- Cô bé bị mắc bệnh ung thư máu, là một đứa trẻ trong viện mồ côi mà tôi thường hay đến thăm. Một đứa nhỏ ngoan ngoãn và lanh lợi.

Còn có, một đôi mắt giống hệt như cậu.

- Được rồi, về phòng thôi.

Hồi lâu sau đó, Chan Yeol đã lên tiếng, rồi nhanh chóng xoay lưng. Baek Hyun hơi mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ lẳng lặng đi theo sau. Đi một lúc, hắn bất chợt dừng lại quay mặt nhìn Baek Hyun đang đi cách mình bốn bước chân, nhíu nhíu mày, đưa tay hướng về phía cậu vẫy vẫy.

- Mau tới đây.

Baek Hyun không hiểu hắn có ý gì, vẫn lật đật bước đến, lại chẳng ngở bị Chan Yeol gõ một cái vào trán.

- Chân ngắn thật là vô dụng.

Baek Hyun lặng người mở đôi mắt sáng nhìn hắn, thật lâu sau mới lên tiếng trả lời.

- Haha, đúng vậy.

Thật vô dụng biết mấy.

- Vết thương của cậu, cậu còn không biết mọi thứ đã càng trở nên nghiêm trọng rồi hay sao?

- Tôi không sao...

- Cậu đừng nói mãi mấy câu ngớ ngẩn như "Tôi không sao", có được không?

- Baek Hyun... – Chan Yeol thở dài gọi tên cậu - Tại sao lại đỡ cho tôi?

- Vì chỉ cần bảo vệ được cậu là tốt rồi.

- ...Vì Park Chan Yeol, đối với tôi là quan trọng nhất.

Lỗi lầm của tôi phải làm thế nào mới có thể sửa chữa được đây?

Khoảnh khắc hồi sinh từ suy tàn, một lần nữa bắt đầu, thời điểm xuất phát trên một chuyến tàu mới xuôi về ước mơ, liệu chúng ta có thể thành công như đã từng trong quá vãng đầy hào quang hay không?

Dẫu cho tất cả đã từng đổ nát, khó lòng mà tạo dựng và thu hồi như thuở ban đầu vẹn nguyên được nữa.

Thế giới quá đỗi rộng lớn bao la như thế, lòng người lại đầy suy tính thiệt hơn.

Từ nay về sau thế giới của chúng ta sẽ như thế nào, cùng nhau vấp ngã lạc lối, cùng nhau kề vai vững bước. Theo những vết tích vụn vỡ của tuổi trẻ và mơ ước, chúng ta sẽ đan tay vào nhau, cùng góp nhặt lại từng tin yêu vương trên nụ cười và giọt mồ hôi của ngày ấy.

Cuối cùng lại viết nên một chương vàng son cho lịch sử của chính mỗi người trong chúng ta, dác nên bởi vô vàn hồi ức và thành tựu, đầy ắp khao khát và cả những nỗi khổ sở, đớn đau.

Những ngày tháng quý giá tuyệt vời nhất của tôi, đến tận cùng khi ngoảnh đầu nhìn lại, dường như đã bị cuốn trôi khỏi lòng tôi trong biết bao cơn gió lốc của những mảnh lu mờ mãi lặp đi lặp lại khôn cùng - tựa như những mớ giấy vụn nhàu nát xoay cuồng thành một cơn bão tuyết phấp phới đằng sau tầm mắt xa mờ lẩn khuất.

Chúng ta có quá nhiều lý do để hoài niệm về những năm tháng ấy, chỉ là tôi muốn chính mình phủ nhận, ít nhất phải phủ nhận đi tất thảy bi thương, bởi lẽ nó sẽ ăn mòn chúng ta, sinh mệnh hữu hạn, còn cần phải chịu đựng rất nhiều điều.

Chan Yeol là điều kì diệu đặc biệt đến với tôi giữa vô vàn được mất, giống như vận may cả đời được dùng hết vào giây phút cậu ấy bước vào trong đáy mắt, tỏa sáng và độc chiếm một vị trí lạ lùng nhường vậy.

Phút giây bên cạnh cậu, khắp thế gian chẳng còn gì bình yên và tốt đẹp hơn được nữa. Tôi đem từng thời từng khắc quý giá này trở thành một giấc mơ, mãi mãi cũng không muốn tỉnh lại nữa.

__________________________________________

"Ngón tay tôi gảy từng nhịp đàn. Nhuốm phủ sắc trắng cô quạnh tịch liêu. Hôm nay tôi muốn tiết lộ câu chuyện buồn vẫn chưa được hoàn tất. Tâm sự chồng chất như đống tuyết rơi. Tôi ngân nga thành lời ca mong nhớ về em. Em có nghe thấy không? Tôi sẽ hát cho em." – Sing for you (Chinese Ver.)


(1) Dysphoria: thường được dùng để diễn tả sự trầm cảm trong các rối loạn tâm lý, dysphoria là trạng thái nói chung của sự buồn bã bao gồm sự bồn chồn, thiếu sức sống, lo âu và một sự khó chịu rất mơ hồ. Nó là trạng thái đối lập với trạng thái hưng phấn, và khác với trạng thái buồn bã thông thường ở chỗ nó thường đi kèm với sự hoảng hốt, hay giật mình và cả sự giận dữ. Rất có thể bạn đã trải qua trạng thái này sau khi dùng các chất kích thích như chocolate, coffee hoặc cái gì đó mạnh hơn. Cũng có khi bạn đã trải qua nó khi gặp phải một tình huống cực kì đau khổ hay nhàm chán phát điên.  

Gần đây tôi có rất nhiều hứng thú với thể loại nhạc Indie.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top