Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

29. Hữu hình (2)



Playlist của chương: White Night – Taeyang & Too Good At Goodbyes – Sam Smith.

...

"Toska" vẫn luôn, vẫn luôn tồn tại bên trong tôi.

Livin' and dyin' at the same time.

Và rằng, Vladmir Nabokov đã từng miêu tả ý nghĩa của từ ngữ tiếng Nga đặc biệt ấy như sau.

"Không một từ ngữ nào trong tiếng Anh có thể diễn đạt hết mọi sắc thái ý nghĩa của Toska. Ở mức độ nặng nề nhất, nó là nỗi đau đớn trong sâu thẳm của một chấn thương về tinh thần mà không biết nguyên nhân cụ thể. Ở mức độ nhẹ hơn, thì nó là một sự âm ỉ bên trong, của nỗi khát khao không được đền đáp, sự hao mòn vì chờ đợi, nỗi bồn chồn, mơ hồ. Trong trường hợp đặc biệt, nó còn mô tả nỗi nhớ một người đến mê mải. Ở mức độ nhẹ nhất, nó chỉ nói lên sự buồn chán mà thôi."

Người chính là "Toska" của tôi, như sự sống nảy mầm lên từ hư không, mãnh liệt trói nghiến hồn tôi vào những vấn vít của nỗi mê đắm bất diệt. Người chính nỗi trầm u trải qua ngày dài tháng rộng, khiến người ta lờ mờ buồn ngủ như nắng trưa hè, khi lại rực rỡ như hoàng hôn mùa hạ.

Rằng tôi đã bước vào tình yêu này, với đôi mắt rộng mở, và lý trí sáng suốt nhất. Nhưng vẫn là con chiên ngoan đạo dưới tình yêu dành cho người. Và tôi sẽ luôn chọn người ấy, trong một trăm thế giới, trong bất cứ phiên bản nào của hiện thực, tôi sẽ không để mất sợi dây định mệnh này, tìm thấy người bằng bất cứ giá nào, và chọn người một lần lại một lần nữa.

Vậy nên, thà rằng hãy giết tôi đi, đừng bắt tôi phải ngừng yêu người.

I want to love you even on your worst days.

I want to love you endlessly day after day.

_Ordinary Love (hậu truyện Another World) - Mặc Dương Bảo Trân.

_______________________

Kim Shin Woo đứng lặng người nhìn vào căn phòng với đôi cánh cửa bị mở toang trước mắt.

Anh ta đã tìm thấy Baek Hyun rồi.

Tìm thấy Baek Hyun, giữa căn phòng hoang lạnh ngập đầy ánh sáng trắng của trời hạ Nice, đang ôm lấy Park Chan Yeol đã kiệt sức thiếp đi trong vòng tay, song, ánh mắt cậu vẫn chưa nguôi ngoai sợ hãi cùng tuyệt vọng, vẫn chưa giấu đi được dư âm bàng hoàng của sự tan vỡ còn sót lại trên đầu mi khóe mắt.

Trên tấm phông chiếu đã dừng lại những thước phim tàn khốc. Nhưng anh ta biết, đã có chuyện gì xảy ra.

Kim Shin Woo thấy thâm tâm mình dâng lên một nỗi niềm nào mà trước nay chưa từng có.

Nhưng mà,... thật may vì em đã không sao.

Anh ta thấy mình bằng cách nào đó, thật là buồn cười thay, khi phải đứng ngoài chứng kiến một mối tình ngang nhiều khúc chiết, mà chính anh ta – cũng là người vừa khẩn cầu Baek Hyun sẽ rời khỏi, vừa dối lòng mong muốn Baek Hyun sẽ được hạnh phúc.

Tựa thể mười năm xa xôi chưa từng vụt trôi qua trên dáng hình con người ấy, rằng Baek Hyun vẫn là Baek Hyun của những hồi niệm cũ kỹ, đơn dị mà Kim Shin Woo âm thầm ôm ấp - với nụ cười không chút vướng bận điều gì thuộc về thế giới xô bồ nghiệt ngã này, Baek Hyun, Byun Baek Hyun muôn đời trong ngần tốt đẹp.

Những hình ảnh em cứ thi nhau lũ lượt hiển hiện như thể tôi đang mắc chứng tròng mắt kéo mấy, những ngón tay thon dài với móng được cắt gọn ghẽ đang nhẹ vuốt những sợi tóc lòa xòa phủ trước tầm mắt.

Giọng hát da diết lẩn sâu vào ngõ ngách tận cùng tậm trí, từng bước chân nhẹ nhàng êm ái như một khúc ca, làm sao tôi có thể lột tả hết tình yêu của mình dành cho vẻ đẹp khiếm khuyết là em, rằng em khiếm khuyết chỉ vì em không thuộc về tôi.

Tôi nhận ra rằng mình đã già nua mất rồi, hơn cả Ha Neul giờ đang yên giấc, hơn cả Im Sun Yoon si cuồng theo năm tháng vì mất đi ánh mặt trời của mình. Dầu đã có được em trong vòng tay ép uổng, vẫn cảm tưởng như chưa bao giờ có được.

Tình yêu của những kẻ si tình vẫn luôn vừa vô tội vừa đáng trách như thế.

Và cậu đã trông thấy anh ta, nhè nhẹ nở một nụ cười yếu ớt, khuôn miệng run rẩy mở ra làm khẩu hình của một câu.

"Giám đốc Kim,... tôi biết anh cũng sẽ đến."

Từ bao giờ, Baek Hyun, em đã trở nên hiểu rõ về tôi như thế, hoặc giả, là đã hay biết về tình yêu lén lút và tầm thường này mà tôi dành cho em.

"Em luôn đúng, tôi nhất định sẽ đến."

Kim Shin Woo thản nhiên gật đầu, cho tay vào túi, đáp bằng chất giọng trầm bình tĩnh vô cùng như thế.

Em đang ôm lấy người mà em hằng bảo vệ,...

Em sẽ không sao nữa cả.

Baek Hyun, Baek Hyun đáng quý nhất trên đời của tôi, em sẽ được hạnh phúc, có phải hay không?


- Ra là khách quý tôi đã lâu chẳng gặp?

Im Sun Yoon cười khẽ đi đến từ đằng sau, trái ngược với đôi con ngươi lại thấm đẫm thứ ánh sáng u buồn như đêm tối, gã đàn ông cười một cách đứt quãng, bóng lưng hắt lên hai bức tường tạo nên mảng màu nhợt nhạt, ưu thương. Kim Shin Woo từ từ quay mặt lại, đối diện với khuôn mặt đã hao tàn đi thêm một chút của gã, không lấy làm ngạc nhiên, mà chỉ thấy trong khoảng rộng tâm can dâng ngập một nỗi nao lòng đến tợn.

- Tôi chưa bao giờ muốn nhận lấy cái danh khách quý từ cậu, Sun Yoon.

- Thật lòng, cũng chẳng ai muốn thế, nhưng anh biết đó... – Im Sun Yoon nhún đôi vai rộng tiều tụy – Tôi thích chơi trò dối lòng.

Đột nhiên, Kim Shin Woo thấy hoài niệm về rất nhiều rất nhiều thứ, kể cả khi tất cả chỉ còn lại đôi mảnh tàn hư vụn vặt.

Về căn phòng tập ẩm thấp dưới tầng hầm của SM, cả những mùa thay lá mãi trôi trên vòm trời xanh ngắt nhưng chẳng có lấy một báo hiệu nào cho mùa xuân xa xôi.

Về những người đồng đội kề vai trên sàn tập, trong phòng luyện thanh, những khuôn mặt hữu hình nhưng đã mờ nhạt khi từng nấc kim giờ cứ thoăn thoắt chuyển động chẳng trả lại tuổi trẻ.

Về Im Sun Yoon. Về Park Ha Neul. Về chính anh ta. Đó là quãng thời gian mười năm có lẻ, không còn lối để tìm lại ngày xưa...

- Tôi đã mong muốn được trông thấy dáng vẻ này của anh biết bao nhiêu. Thật là ngu ngốc khi bảo vệ cho một người không yêu mình.

Kim Shin Woo cười đáp, song đôi chân mày vẫn nhíu chặt vào nhau.

- Không phải cậu cũng giống như tôi hay sao?

Im Sun Yoon lặng người, hơi nghiêng mặt đi.

- Sun Yoon, cậu vẫn nhớ về Ha Neul?

- Không phải là vẫn nhớ, mà là tôi chưa bao giờ quên Ha Neul cả.

Kim Shin Yoon bất ngờ bước đến gần gã, hạ thấp âm giọng nói.

- Suy cho cùng thì, trò chơi này, sự trả thù bất công này của cậu chẳng có ý nghĩa gì nữa, cậu chỉ đang tự làm chính mình thêm mỏi mệt mà thôi. Tôi sẽ bỏ qua tất cả, vậy nên cậu cũng hãy thôi đi. Tha thứ cho mọi thứ đã qua, cậu luôn biết rõ mà Sun Yoon, Ha Neul vẫn đang dõi theo cậu từng phút, cố cầu nguyện cho cuộc đời lỗi lầm của cậu.

Im Sun Yoon ngẩn ngơ một lúc lâu, sau đó cúi mặt, nói bằng giọng mũi đặc nghẹn

– Nhưng mà,... Phải, anh nói đúng, Kim Shin Woo,... Thật là vô nghĩa và mỏi mệt. Trò chơi này, cũng nên dừng lại thôi.

Kim Shin Woo nhìn vào gã, người đàn ông với đôi mắt một mí từng gánh lấy biết bao dè bỉu của năm xưa đó, người đã cho anh ta thấy được cả thứ tình yêu bị cấm đoán và khinh khi.

Im Sun Yoon chỉ là một gã đàn ông đáng thương, vô cùng đáng thương.

.

.

Sau sự cố, EXO đã được trở về Seoul với đầy đủ các thành viên, trở về với cuộc sống thường nhật nhiều bộn bề vốn có. Về cuộc bắt cóc, họ đã không trình báo, cũng giấu nhẹm đi về việc người bắt cóc là ai với mọi người trong nhóm

Baek Hyun cũng trở nên càng trầm lặng hơn trước, thế nhưng, camera vẫn luôn sẵn đón trước mặt từng giây, lớp ngụy trang cậu vẫn chẳng thể nào tháo gỡ xuống kể cả khi bên trong mình cứ mục ruỗng dần thành từng lớp đổ nát.

Bên trong xe lúc này chỉ có ba người, cậu, Jong Dae và Min Seok, họ đang trên đường thực hiện lịch trình radio, chuẩn bị cho mini album comeback sắp tới của nhóm nhỏ EXO-CBX.

Jun Myeon đang gọi điện cho Jong Dae và hỏi thăm họ, dù chỉ cần chưa đến bốn mươi lăm phút đồng hồ nữa họ sẽ gặp nhau tại kí túc xá.

Baek Hyun nhìn Jong Dae đang nghe điện thoại vừa liên tục vâng dạ, không kiềm được buồn cời mà nghiêng người nói chen vào cuộc đối thoại.

- Anh ăn tối trước đi đã, em biết anh vẫn chưa ăn gì có phải không? Anh đó, đừng vì tập luyện lấy lại cơ bắp mà áp dụng diet khắc nghiệt giống Chan Yeol!

Đầu dây còn lại vang đến giọng nói rõ ràng của Jun Myeon.

[Được rồi, em còn dám nói anh! Không phải bây giờ em chỉ còn có năm mươi lăm kí hay sao?]

- Em vừa tăng cân lại rồi ạ! Quần của em cũng mặc không vừa nữa!

- Hai người này thật là! - Jong Dae nói như than phiền, lắc đầu ra chiều hết cách, nhìn sang chỗ Min Seok giờ đang vừa ngồi bó gối nghịch điện thoại vừa vui vẻ bật cười. Jong Dae đẩy đẩy Baek Hyun đang chèn ép mình về chỗ, nói tiếp.

[Anh Su Ho, em cúp máy đây, anh mau ăn tối đi nhé! Bọn em chỉ còn lên sóng radio rồi sẽ về ngay ạ!]

[Kyung Soo bảo với anh là sẽ nghe radio đấy, vậy nên hãy làm thật tốt nha! Tạm biệt!]

Jun Myeon, bất kể là mười năm trước hay ở thời điểm hiện tại, vẫn là trưởng nhóm tất bật, hay lo xa và chỉ biết nghĩ cho người khác mà quên mình như thế.

Thật là nhanh..

Tưởng chừng chỉ mới như ngày hôm qua, Baek Hyun lần đầu tiên được nhìn thấy những khuôn mặt dễ mến mà mình đã được định sẵn là sẽ đi cùng nhau một con đường rất dài, với lời giới thiệu chào mừng đầy ấp úng. Tưởng chừng chỉ mới như ngày hôm qua, cậu vẫn nhìn thấy họ vì muốn được gặp gỡ thần tượng trong công ty và ước mơ debut mong manh mà sống chết tập luyện, cuối cùng ai nấy cũng đều gặp phải chấn thương. Tưởng chừng chỉ mới như ngày hôm qua, cậu vẫn còn nhìn thấy bóng dáng Jong In và Yi Fan nằm dật dựa trên ghế, dầu zombie có phá cửa xông tới cũng nhất quyết không nhấc mông ngồi dậy...

Tưởng chừng chỉ mới như ngày hôm qua, màu trời thiên thanh và Chan Yeol đứng đó, mỉm cười cùng tôi.

Những hồi niệm không có hồi kết ấy cứ đau đáu nơi đáy lòng tôi như mớ dây leo gai chằng chịt, một thời hoa niên chẳng tài nào bỏ lại sau lưng, và hãy cho tôi được phác họa lại dáng hình người theo cung cách tỉ mẩn nhất, về một Park Chan Yeol của năm mười chín tuổi có tất cả trong tay, kể cả trái tim tôi.

Cao một mét tám có lẻ, mặc sơ mi không xắn gấu áo màu xanh xám, gương mặt năm ấy vẫn như thế, có khác chăng chỉ là vẫn mang nét trong sáng và an nhiên, nụ cười cũng thoải mái và vô tư hơn rất nhiều.

Tình yêu chung thân này đã bắt đầu như thế đấy.

Thủy tinh dễ vỡ, ráng chiều dễ tan, phàm những thứ hoa lệ và tốt đẹp đều định sẵn sẽ khó lòng tồn tại dài lâu. Vậy thì, còn chúng tôi thì sao?

Tôi hy vọng chúng tôi sẽ giống như lời mà tiền bối Woo Hyun đã từng nói.

"Chúng ta không phải là kết thúc có hậu, mà là không bao giờ kết thúc."

.

.

Hôm nay là sáng chủ nhật, không khí dễ chịu và yên ả này làm Baek Hyun không muốn rời khỏi giường.

Bên tai cậu nghe thấy đôi vài âm thanh rè rè không rõ, dường như là lời thoại nồng nàn nào đó của một bộ phim cũ xưa. Nhìn sang giường đối diện, Chan Yeol đã thức dậy sớm từ lúc nào, ôm trong lòng chiếc gối ôm đã có từ gần mười năm trước, mở to đôi mắt màu vân gỗ chăm chú xem ti vi.

Baek Hyun nâng người khỏi giường, mò mẫm tìm dép lê bị đá sâu vào tận trong gầm, nhìn đồng hồ trên điện thoại. 10:10 AM, ra là cũng không còn sớm nữa.

- Chào buổi sáng, Chan Yeol!

Cậu gục gặc đầu, nói bằng âm giọng lèm nhèm, biếng nhác như thiếu ngủ nhiều ngày.

- Giờ thì sắp chuyển sang trưa mất rồi, Baek Hyun!

-Nhưng hôm nay không có lịch trình, sao em không chợp mắt thêm một chút?

Chan Yeol nằm nghiêng người trên giường cười khẽ, vạt áo sơ mi chỉ khép hờ chứ chẳng cài cúc, lồng ngực vì tập thể hình thường xuyên trong vài tháng nay nên đã có hình dạng sắc nét, rắn rỏi hơn. Baek Hyun đạp dép lê lẹp xép đi đến kéo rèm ra, ánh sáng đột nhiên tràn vào khiến cậu nhắm tịt cả mắt, cảm giác ấm áp bao lấy khắp cơ thể thật là diệu kì.Khung cảnh này làm cậu chợt nhớ đến cụm từ "Gluggavedur" mà cậu đã từng đọc qua ở đâu đó.

Ngắm mùa trôi qua cửa sổ.

Bầu trời Seoul cuối tháng Tư có nắng, mỗi tia sáng mang dáng hình dịu dàng hệt như cái ôm của người tình thuở cũ, chan hòa tràn vào cửa sổ. Trên ti vi đang chiếu "Before Sunset", nằm trong trilogy "Before"(2) mà Chan Yeol đã từng xem qua.

Baek Hyun đang đứng trước balcony ngập hoa nắng với khóe mắt nhắm lại bình yên. Khi trông thấy bóng lưng cậu lấp ló sau tấm rèm phấp phới, Chan Yeol bỗng dưng lơ đễnh, thậm chí không còn để ý xem bộ phim đang diễn ra như thế nào nữa.

Những đám cỏ chân ngỗng và nhung tuyết mà Yi Xing trồng trước khi bay về quê nhà thăm gia đình đã mọc um tùm trong chậu, ra hoa trắng muốt, lung lay thân mình non nớt khi một cơn gió lành thổi qua.

Ngáp dài một tiếng, cậu quay đầu lại hỏi.

- Chan Yeol này, cậu định cho fans một bất ngờ trong concert sắp tới ở Toronto sao?

Chan Yeol nằm sấp người xuống rồi thành thật nói.

- Phải, tôi cũng có ý định thế, vì gần hai năm nay tôi cũng không khoe cơ bắp rồi!

Baek Hyun đi đến ngồi xếp bằng ghế sô pha, chống cằm và nheo nheo mắt.

- Các fan nhìn mãi cũng thành chán, cậu giữ sức khỏe thật tốt mới là điều họ mong muốn!

- Tôi biết họ cũng sẽ rất thích mà, vì cũng đã lâu như vậy rồi. - Chan Yeol nói tiếp - Còn em thì sao?

- Còn tôi? - Baek Hyun ngạc nhiên chớp mắt.

- Em không thích ư?

- Thích cái gì? Chúng ta đều là đàn ông, tôi cũng có cơ bắp kia mà!

Chan Yeol híp đôi mắt hoa đào, cười khúc khích.

- Anh biết rồi, biết rồi, không trêu em nữa.

Nói đoạn, vươn cánh tay kéo cậu đến ngồi xuống giường của mình.

- Tôi nhớ, hình như cậu đã xem qua phim nào, phải không Chan Yeol?

Chan Yeol đáp, trong lúc mân mê những ngón tay cậu.

- Ừ, tôi đã xem qua, nhưng bao giờ xem lại cũng mang đến cảm giác rất tuyệt.

- Vậy sao? - Cậu gật gù, ngẫm nghĩ gì đó rồi cười lên - Tiếc là cuộc đời của chúng ta lại không giống như những thước phim, không thể lưu giữ từng khoảnh khắc tươi đẹp, hạnh phúc nhất để mai này xem đi xem lại.

- Sao lại không chứ?

- Có trí nhớ của tôi sẽ lưu giữ hình ảnh của em, mỗi giây mỗi phút.

Em sẽ là nhân vật chính trong thước phim của cuộc đời tôi, làm chủ thời gian và kí ức, giữa những mắc xích bung và bí mật chỉ muốn lấp vùi xuống.

Em sẽ sống mãi, trong những năm tháng hoài niệm chưa bao giờ đánh mất, của riêng tôi.

"You will never age for me, nor fade, nor die." (3)

"Người sẽ không bao giờ có tuổi trong mắt tôi, không phai tàn, vĩnh cửu bất diệt."

...

Tất cả sẽ như thể đã từng trải qua một kí ức ảo giác, hết lần này đến lần khác tái hiện từng đoạn phồn hoa vương nơi khóe mắt người, dầu ngắn ngủi, khúc chiết - Và rằng, kinh qua năm tháng, cho đến một lúc nào đó, khi giữa đầu mày đã chẳng còn chút nào dấu vết của tuổi trẻ, mới hiểu rằng, những yêu dấu mê mải vẫy vùng đều trả lại thời gian quay guồng.

Mái tóc đen phai dần màu thuốc nhuộm ánh lên sắc đỏ rực của những đóa hải đường cuối mùa xuân, em tựa đầu vào trán tôi thì thầm những lời tình tự.

- Cậu đã nói như thế, thì tôi phải làm sao đây?

Chàng thơ, em ngay lúc này, giống như là chàng thơ.

Hương thơm vấn vương trên từng kẽ tóc.

Thanh thuần như gió mùa xuân, lấp lánh như nắng mùa hạ, dịu dàng như mây mùa thu, và trong ngần như tuyết mùa đông.

Và tôi thấy cả thế gian của mình như rung động không ngừng, cả linh hồn bị đôi mắt nơi em hút lấy, vỗ về và ru tôi an giấc, tôi biết mình sẽ càng yêu em hơn trong những khắc khoải như thế, vọng vang mãi chẳng ngơi ngớt nơi vòm trời hồi ức. Bởi rằng, người tình ơi, có lẽ... Em là buồn thương, là thiên thần, mà cũng là cả thế giới.

Chỉ có em là duy nhất, chỉ có em, tất cả trong tôi.


"Will you stay by my side

Will you promise me

If I let go of your hand, you'll fly away and break

I'm scared scared scared of that."


Tôi sợ hãi, nếu như một ngày em biến thành cánh bướm dệt bởi nắng trời và bay khỏi tầm tay tôi.

Bay đi mãi, tan biến nơi tít tắp chân trời.

"Will you stop time
If this moment passes

As though it hadn't happened
I'm scared scared scared I'll lose you."

Như đợi chờ một sự xá tội sẽ chẳng bao giờ đến.

Dầu cho Margaret Mitchell từng thừa nhận, "Tình yêu vĩ đại nhất rồi cũng phải lụi tàn.'

Tôi sẽ không bao giờ để mất em.

Tôi sẽ luôn tìm kiếm em, dầu ở chiều không gian nào đó trái ngược với chúng ta, tôi vẫn bước đi và chờ đợi một quãng tình nồng.

Câu chuyện cổ tích này sẽ không có hồi kết.

Em và tôi, giữa một ngàn thế giới, vẫn sẽ tìm thấy nhau.

.

.

Chan Yeol đã cùng đoàn phim đến Ireland. Có lẽ sẽ mất hai tuần.

Và điều đó khiến Baek Hyun không hiểu lý do tại sao, lại cảm thấy chênh vênh.

Những chuỗi dài mất ngủ tiếp diễn hằng đêm, quản lý đã thay Baek Hyun từ chối hai kịch bản phim và quảng cáo vì tình hình sức khỏe của cậu đang chuyển biến sang chiều hướng tiêu cực nhanh hơn so với ba tháng trở lại đây.

Trở về từ trụ sở công ty, bụng đói cồn cào, và Baek Hyun cảm thấy có vẻ cậu không xong rồi.

Cậu cần có Chan Yeol...

Muốn ngủ một giấc thật sâu, rửa trôi mỏi mệt xuống thân mình. Thế nhưng những thứ âm thanh khào khào đặc nghẹt ám lấy màng nhĩ như một thế lực siêu hình nào đó không chịu buông tha cho tôi.

Tôi cần mọi sự cứu rỗi ngay lúc này. Và cám ơn Chúa, giọng của Chan Yeol đã lại trào vào màng nhĩ tôi, rửa sạch mọi thứ âm thanh tội lỗi, chát chúa và chữa lành từng mối hoang hoải bươm nát nơi tôi.

Đó chỉ là ảo thanh, song, tôi cũng chỉ cần như thế để vượt qua.

- Anh Baek Hyun. - Có tiếng bước chân khe khẽ ở rất gần, Baek Hyun xoay người lại, kéo chăn ra khỏi mặt, lờ đờ nhìn về phía có âm thanh.

Trong phòng giờ xuất hiện cái bóng cao gầy của Jong In. Jong In với khuôn mặt hốc hác nhìn cậu, trong lúc đứng trân người, và cứ thế im lặng nhìn cậu mà không chớp mắt.

- Jong In, là em đó à.

Cậu nheo mắt, nghiêng người quay sang.

- Anh thấy sức khỏe của mình vẫn ổn chứ ạ?

- Anh vẫn luôn ổn mà Jong In. - Cậu muốn cười, nhưng cổ họng lại khô khốc.

- Nhưng trông anh không giống như đang ổn chút nào cả!

Thằng bé ái ngại nhìn cậu, trong ánh mắt có ý oán trách.

Cậu đột nhiên cảm thấy dường như Jong In mới ra dáng một người anh so với cậu. Thằng bé đi đến hai bước, đặt tay lên trán cậu, vì dạo này cậu vẫn gặp những cơn sốt nóng sốt lạnh thất thường.

Hơi ấm từ lòng bàn tay Jong In khiến nỗi bâng khuâng tê tái trong cậu như quyện lại, lắng xuống, và cậu nắm lấy một cách ngập ngừng. Thật ấm áp... còn mang theo cảm giác yên bình trầm tĩnh.

- Jong In, anh xin lỗi.

- Có việc gì mà anh phải xin lỗi ạ?

Jong In cúi đầu mỉm cười.

- Anh là người thân của em kia mà.

.

.

Bộ phim mà Chan Yeol quay ở Ireland thuộc thể loại phim ngắn, ngày công chiếu sắp đến, hắn càng không có nhiều thời gian để tụ họp ăn uống cùng các thành viên ở kí túc.

Baek Hyun đi xuống từ tầng hai, vẻ mặt tươi tỉnh cầm trên tay túi bỏng ngô cướp được từ Se Hun. Cậu đi đến ngồi xuống sô pha, chiếm gần một nửa diện tích, quay sang hỏi Min Seok.

- Chan Yeol lại ra ngoài rồi ạ?

Min Seok dừng chuyển kênh, chỉnh lại tư thế ngồi.

- Ban nãy anh trông thấy thằng bé ra khỏi nhà, bảo là sang studio chỉnh lại mấy bản nhạc demo trước khi đăng ký bản quyền.

- Vậy ạ? - Cậu gật đầu, để túi bỏng ngô vào tay Min Seok, hấp tấp đi tìm mũ áo.

- Em cũng ra ngoài một chút ạ, em sẽ về trước bữa ăn.

- Đi cẩn thận nhé! - Min Seok vẫy tay truớc khi Baek Hyun vụt chạy ra khỏi cửa, rồi lại nói lớn.

- Se Hun ơi! Xuống ăn bỏng ngô với anh này!

.

.

Chan Yeol trở về khi hoàng hôn kịp buông xuống sau tán phong của tầng thượng kí túc xá.

Nhưng trong phòng chẳng có Baek Hyun.

Chan Yeol đi xuống phòng khách, vội lên tiếng.

- Anh Yi Xing, Baek Hyun đã đi đâu rồi ạ? Em nhớ rằng hôm nay cậu ấy không có lịch trình buổi chiều.

Yi Xing gãi gãi đầu.

- Anh cũng không rõ, hay là thằng bé có lịch trình đột xuất?

- Baek Hyun bảo sẽ về trước giờ ăn, nhưng đến giờ vẫn chưa về kí túc, anh đã gọi nhưng thằng bé không bắt máy. - Min Seok nói.

- Để em gọi cho cậu ấy.

Baek Hyun đi đâu được cơ chứ?

Sự việc bắt cóc lần đó một lần nữa tái hiện trong đầu, Chan Yeol bỗng dưng cảm thấy bất an.

_________________________________

"Khi chúng ta nhìn lên bầu trời vời vợi kia và muôn vàn vì tinh tú chẳng tài nào biết rõ trông chúng như thế nào từ không gian, ngoài một điểm sáng le lói nhỏ nhoi, Rằng, rất có thể một ngôi sao nào đó đã tắt lịm từ rất lâu, và chúng ta chỉ đang nhìn vào dư âm ánh sáng của hàng trăm năm trước, mà thôi.

Giống như sự hiện diện của sắc lá úa còn tồn đọng trong tâm thức, giờ đây đã tàn phai như màu nước Gouache nghệch ngoạc người từng vẽ lên trên những mảng tường cũ, tôi cảm thấy như mình đang gặp 'anagapesis' (1).

Hoặc giả, những dư âm lướt vội khỏi tôi như một thoáng chớp mắt, người quay lưng rời đi về phía chân trời."

_You can never die, if a poet falls in love with you - Mặc Dương Bảo Trân.

(1) anagapesis (một từ tiếng Anh cổ, nay đã hết được dùng): mất đi tình yêu, chẳng còn chút cảm giác nào với người ta đã từng yêu.

(2) trilogy "Before" (bộ ba "Before"): gồm ba tập phim điện ảnh ¨Before Sunrise¨, ¨Before Sunset¨ và ¨Before Midnight¨, bắt đầu phần 1 từ năm 1995, chín năm sau cho phần 2, và phần 3 kết thúc ở năm 2013 của đạo diễn Richard Linklater.

(3) Trích Shakespeare in Love.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top