Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7.Bảo Vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến trường, Hoseok dừng xe, cậu bảo Eunhee xuống xe vào trường trước đợi cậu đi gửi xe đạp rồi vào chung sau, Eunhee gật đầu, sau đó cô đứng gần cổng đợi Hoseok.

Cô bạn Chaeri cùng lớp hôm đó cũng đúng lúc đến trường, cô ta gặp Eunhee, sau đó cười khinh một cái.

"Ủa tự kỷ? Sao không vào trường đi còn đứng ở đây làm gì vậy?"- Chaeri lại giở giọng trêu chọc.

"Tôi đợi bạn, được không?"- Eunhee không nhìn Chaeri mà trả lời.

"Bạn? Cậu có bạn rồi sao? Là ai vậy? Nè, cậu đừng nói với tôi là bệnh cậu nặng đến nỗi phải tưởng tượng một người bạn vô hình chơi chung nha!"

"Không phải, người này bằng xương bằng thịt, là người thật!"

"Cậu nói vậy ai mà tin chứ?"

"Vậy cậu cứ chờ đi! Cậu ấy sẽ tới bây giờ đấy!"

"Được! Để tôi xem người bạn của cô là người như thế nào?"

"Thôi Chaeri, cậu nghe lời con tự kỷ này làm gì, đằng nào nó cũng bị bệnh mà, chấp chi những đứa như nó?"- những đám bạn bên cạnh Chaeri nhăn nhó nói.

Eunhee nghe mà kinh ngạc, những cô bạn này...trước đây từng chơi chung với cô, từ rất lâu rồi, từ khi tin đồn đó nổ ra, bọn họ hầu như đều xa lánh cô, nói xấu sau lưng cô, còn coi thường cô nữa, cô thật không ngờ những câu nói khó nghe và dễ gây tổn thương cho người khác lại phát ra từ miệng họ, mà những câu đó lại dành cho cô, vậy mà từ trước tới giờ, cô cứ nghĩ họ tốt lắm, chỉ là do họ hiểu lầm cô thôi, nhưng thật ra là...chỉ có một mình cô lầm.

"Sao hả? Người bạn của cậu đâu?"- Chaeri ngó tới ngó lui vẫn không thấy ai liền lên tiếng.

"Cậu ấy...!"- Eunhee bối rối.

"EUNHEE ỚI ỜI!"- Hoseok quay lại, trên tay là hai gói xôi nóng hổi.

"Hoseok!"- Eunhee nghe giọng Hoseok, cô bắt đầu cảm thấy an toàn đến lạ thường.

"Xin lỗi nha! Đáng lẽ là tớ phải quay lại liền, tại gần đó thấy có người bán xôi, tớ nghĩ là nên mua thêm để ăn, sẵn tiện mua cho cậu luôn, đã để cậu phải đợi lâu rồi."

Hoseok nói rồi đưa cho Eunhee một gói xôi, không để ý đến đám Chaeri đang đứng trước mặt.

"Không sao!"- Eunhee cười.

"Cậu bạn đẹp trai này!"

Chaeri vỗ vai Hoseok, đột nhiên Hoseok quay người, nhìn cô ta như muốn cắn xé khiến cô ta kinh sợ rút tay lại.

"Cứ gọi tôi là Hoseok đi, cậu gọi tôi bằng cái biệt danh vừa nãy tôi thấy ngại lắm!"- xong Hoseok thu lại dáng vẻ đáng sợ lúc nãy, nhìn Chaeri một cách cởi mở.

"A, vậy Hoseok, cậu...không thấy Eunhee bị bệnh sao?"- những đám bạn bên cạnh Chaeri bắt đầu giở giọng.

"Có chứ!"- Hoseok thản nhiên đáp

Eunhee ngạc nhiên, đến cả Hoseok cũng nghĩ cô như vậy sao?

"Eunhee bị bệnh dễ gần đó, mỗi lần nói chuyện với cậu ấy là không thể dứt ra được!"

"Hả?"

Cả đám kinh ngạc, Hoseok là đang giỡn sao?

"Không! Ý bọn tớ là bệnh tự kỷ cơ!"

"Bệnh tự kỷ gì chứ?"

"Eunhee bị bệnh tự kỷ từ lúc còn học cấp 1 rồi, cậu không biết đâu, chơi với cậu ấy rất thiệt thòi, còn nữa, cậu sẽ bị mọi người dị nghị, Hoseok à, theo bọn tớ thấy, đối với một người đẹp trai và dễ mến như cậu thiếu gì người để kết bạn, lại kết bạn với một đứa bị bệnh tự kỷ như Eunhee sẽ có ngày cậu bị vạ lây đó."

Eunhee đứng cúi đầu nghe bọn họ nói tất cả về cô như vậy, trong lòng như muốn khóc thật to, nhưng phải giữ thể diện, Hoseok đột nhiên im lặng, không phải là cậu đã bị lời nói của họ chinh phục rồi đó chứ?

"Xin lỗi nhưng mà tớ cũng không được bình thường!"- Hoseok gãi đầu trả lời.

Cả đám há hốc mồm kinh ngạc, câu trả lời này có nghĩa là gì? Eunhee cũng bất ngờ liền ngước đầu lên nhìn cậu thì cậu đã choàng tay qua vai cô kéo lại.

"Cậu nói Eunhee bị bệnh như vậy là ý nói Eunhee bị điên phải không? Mà tớ thì cũng không được bình thường cho lắm, điên mà chơi với điên thì hơi bị hợp à nha, nếu bọn tớ hợp như vậy cũng không tới lượt các cậu lên tiếng đâu, còn nữa, tớ khuyên các cậu, thời buổi này con gái mà nói nhiều quá là không tốt đâu, dễ bị nghiệp lắm, không chừng sau này người bị bệnh là các cậu chứ không phải là hai người bọn tớ đâu."

"Cậu...?"- bọn họ cứng họng, nhìn Hoseok bằng cặp mắt không được thân thiện.

"Eunhee, cậu nhắm mắt lại chút đi!"- Hoseok cười, xoay qua nói với Eunhee.

"Hả?"- Eunhee làm theo, cô nhắm mắt lại, không biết Hoseok định làm gì.

Sau khi thấy Eunhee đã nhắm mắt, Hoseok mới yên tâm, cậu xoay qua nhìn đám con gái đó bằng ánh mắt khi nãy nhìn Chaeri, đó là ánh mắt hăm dọa, như muốn nhào tới cắn đối phương bất cứ lúc nào, bọn họ cảm nhận được sát khí xung quanh Hoseok tỏa ra bừng bừng liền rùng mình, Chaeri nãy giờ cũng chẳng dám lên tiếng vì ánh mắt đó của Hoseok quá đáng sợ.

"Được...được rồi! Bọn tớ không nói nữa! Đi thôi!"- đám con gái vội bỏ chạy.

"Hai người nhớ đó!"- Chaeri nói hùng hổ nhưng nếu để ý vẫn sẽ thấy giọng cô ta hơi bị run.

"Cậu mở mắt ra đi Eunhee!"- Hoseok lại nói.

Eunhee mở mắt ra, bọn Chaeri đã bỏ đi mất, còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị Hoseok kéo tay đi.

"Ơ...? Nè, từ từ!"

"Eunhee à, cậu không biết bảo vệ bản thân hả?"

Cô kinh ngạc, tự nhiên sao Hoseok lại hỏi vậy?

"Không phải! Tại tớ không muốn kiếm chuyện với họ thôi! Mặc kệ đi, họ làm vậy được 2-3 ngày sẽ chán ấy mà!"

"Tại cậu nghĩ như vậy nên bọn họ mới làm tới đó!"- Hoseok nhìn thẳng vào mắt Eunhee.

Cô để ý, sắc mặt Hoseok đã không còn thân thiện như lúc nãy nữa.

"Cậu giận sao?"

"Đúng! Tớ rất giận, giận cậu vì không biết bảo vệ bản thân mình, họ trêu chọc cậu như vậy, cậu lại im lặng, bởi vậy cậu mới không có bạn đó."

Hoseok vô ý nói ra câu không nên nói, vội quay đi - "xin lỗi! Tớ giận quá nên lỡ lời!"

"Không sao! Tại vì tớ biết Hoseok sẽ đến bảo vệ tớ nên tớ mới không phản kháng đó chứ, vì tớ tin tưởng Hoseok sẽ bảo vệ được tớ mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top