Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Đồng Phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con cháu của Yakuza như mày còn biết đến luật pháp thật hiếm thấy"

Mitchy ở cách đó không xa nghe được câu này, lông mày liền nhíu lại, biểu cảm thập phần khó chịu, ánh mắt chán ghét cực độ nhìn anh. Mitsuya đương nhiên cũng cảm thấy được điều khác thường, như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào anh, muốn xé anh thành trăm mảnh vậy.

Nó xuất phát từ phía sau lưng nhưng Mitsuya biết, ở phía sau anh không có một ai cả, anh vốn là một kẻ cẩn trọng, từ khi bước vào căn phòng này đã âm thầm quan sát tất cả, không hề có sự xuất hiện của người thứ ba.

Vậy thì cảm giác ghê rợn ấy từ đâu ra..

Mitsuya cau mày suy nghĩ, vô tình lại quên mất bản thân đang ở đâu. Takemichi lúc này cũng đã hết kiên nhẫn, em nhíu mày, hơi cao giọng quát:"Tao để ý đến pháp luật thì sao, mượn mày quan tâm à?"

"Đương nhiên tao phải quan tâm người yêu của mình như thế nào rồi"

Mitchy đứng cách đó không xa thấy cảnh này liền không kìm được mà cảm thấy ngứa mắt, cậu chửi thầm:"Tên chết tiệt giả tạo" Cậu ta đang ghen ư? Không đâu, cậu ta đang cảm thấy kinh tởm bộ mặt này của anh.

Nhớ lại lúc còn sống, anh cũng đối xử tốt với cậu như vậy, cho cậu hy vọng rồi nhẫn tâm đạp đổ nó, anh đã lợi dụng cái sự mê muội ngu ngốc đó của Mitchy mà âm thầm hạ độc cậu, sảy thai, ói ra máu, thần kinh bất ổn tất cả những điều đó thật sự đã in sâu trong tâm thức của cậu.

Bây giờ, cho dù đã hóa thành một linh hồn thì cảm giác đau đớn đến tuyệt vọng ấy vẫn chưa bao giờ phai.

Cảm nhận được luồng sát khí từ Mitchy, Takemichi cảm thấy món cháo này thật khó nuốt, dừng tay, em đẩy tô cháo sang Mitsuya bảo:"Tao no rồi"

Mitsuya vội nói:"Nhưng mày mới ăn được nữa tô"

"Mang đi đi" Takemichi cương quyết cự tuyệt, vừa nói em vừa liếc nhìn Mitchy, cậu ta đang không vui, luồng sát khí lạnh bao trùm lấy cả căn phòng, Mitsuya thấy em kiên quyết như thế cũng thở dài miễn cưỡng đồng ý.

Anh để tô cháo sang một bên, đi đến tủ đồ của em lấy quần áo, Takemichi có chút bất mãn, tủ quần áo dù không phải là của em nhưng nhìn xem, đến Mitchy còn cảm thấy bất mãn vì hành động tự ý của anh.

Làm như tủ đồ này của anh không bằng.

Mitsuya lấy từ trong tủ đồ hai bộ đồng phục, anh giơ lên trước mặt em nói:"Bộ bên trái là đồng phục mùa đông"

Áo sơ mi trắng dài tay, áo Blazer xanh dương bên trái ngực có thêu huy hiệu của trường, áo len màu vàng hai loại tay ngắn tay dài, quần caro xanh trắng và cà vạt cùng màu, Takemichi lần đầu tiên thấy bộ đồng phục như thế này bởi trước kia em học trường công, chúng chủ yếu là Gakuran với nam và đồng phục thủy thủ với nữ.

Mitsuya nói tiếp, lần này là bộ trang phục bên tay phải:"Còn bộ này là đồng phục mùa hè"

Đồng phục mùa hè có vẻ đơn giản hơn, chúng bao gồm áo sơ mi tay ngắn có thêu huy hiệu bên ống tay áo trái, quần có hai loại là quần caro dài giống đồng phục mùa đông và quần ngắn qua đầu gối một chút.

Thấy em có vẻ chú ý đến trang phục mùa hè, chớp thời cơ Mitsuya liền nói:"Trang phục chúng ta phải mặc là trang phục mùa hè, mày hãy mặc bộ có quần ngắn"

"Bắt buộc sao?"

"Phải, nó là bắt buộc"

Lừa người, rõ ràng là lừa người, từ khi nào mà trang phục mùa hè mặc quần ngắn là điều bắt buộc vậy, Mitchy đứng nghe Mitsuya lừa Takemichi mà ngứa hết cả gan, lừa em để em khoe chân mình ra à? Đừng có mơ, ông đây không bao giờ để ý đồ đó của các người được toại nguyện đâu.

Mitchy ghé sát vào tai Takemichi noi:"Đừng nghe lời hắn ta, cậu cứ mặc quần dài là được"

"Ờ...ừ" Takemichi không hiểu chuyện gì chỉ biết gật gù nghe lời của cậu, dù sao thì đây cũng từng là kiếp sống của Mitchy, vẫn nên là nghe người có kinh nghiệm.

Em thầm liếc nhìn Mitsuya, biểu cảm của anh đang thay đổi, là bất mãn hay tức giận, nó cứ mập mờ không chịu hiện rõ, đột nhiên Mitchy bay ra chắn tầm nhìn của em, cậu ta cau mày bảo:"Cậu có nghe những gì tôi nói không Takemichi?"

Takemichi giật mình vội trả lời:"Có, tôi có nghe"

"Tốt, cậu cứ nghe theo tôi đừng mặc quần ngắn là được"

Takemichi gật đầu ngoan ngoãn nghe theo, Mitsuya thấy mình đã nói xong liền đặt hai bộ đồ về vị trí cũ, bản thân thì đi dọn tô cháo của em và mang ra khỏi phòng, không quên đóng cửa, thấy anh đi Mitchy liền vui vẻ bay lượn khắp phòng.

Thấy cậu thoải mái như vậy Takemichi mới hỏi:"Sao cậu để ý về việc mặc đồng phục mùa hè quá vậy"

"Đương nhiên phải để ý chứ, đối với một Omega thì đùi hay bắp chân cũng là một bộ phận dẫn dụ Alpha"

Takemichi ngơ ngác:"Tôi tưởng chỉ pheromone mới dẫn dụ được Alpha"

"..."

Mitchy lắc đầu ngán ngẩm, coi bộ thời gian cậu đồng hành với Takemichi sẽ lâu hơn dự kiến đây, để một người ngây thơ như em đi lông nhông trong cái xã hội này thật sự không ổn mà.

==========================================

Author: Emma

Emma:"Sáng nay, trong giờ học tôi vô tình tìm lại được đoạn kết của Fic này, nó là HE nhưng lại làm tôi khóc, kiểu tôi viết cũng không quá xúc động nhưng khi tự nghĩ trong đầu nó lại khiến tôi khóc, lạ quá phải không :"))"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top