Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi đó ở một diễn biến khác Jungsoo đang nói chuyện với giáo viên về việc mượn chìa khóa vào phòng thực hành vì cần làm một số thứ, còn Min-Joo thì đợi cô ta trước phòng điều chế với gương mặt mất kiên nhẫn và đôi phần chán nản, cô đợi được một lúc mới thấy bóng dáng Jungsoo hớn hở chạy từ xa đến, giọng nói vừa đủ nghe đầy ý trách móc của ả vang lên"Cậu làm cái gì mà chậm chạp quá vậy? Nếu ai đó phát hiện ra thì sao? " Jungsoo nghe thế liền  nhăn mày,dùng nửa con mắt mệt mỏi nhìn cô gái tóc nâu buộc nơ đứng trước mặt "Cậu có cần phải cáu gắt với tớ vậy không? Tớ đã lấy nhanh nhất có thể rồi! Ngay từ đầu cậu thấy tớ chậm chạp thì sao cậu không tự lấy đi, còn nhờ tớ làm gì? " Min-Joo ngạc nhiên trước thái độ không coi cô ra gì của Jungsoo, ánh mắt ả tròn xoe khó hiểu dồn hết vào đối phương, tự hỏi rằng cô ta muốn tạo phản với ả sao? Cái thái độ này là gì chứ? Từ trước tới giờ Park JungSoo có cho tiền cũng đâu dám dùng ánh mắt khó chịu, lớn giọng với cô như vậy, nếu không phải vì SeokJin thì bây giờ một bạt tay đã ở trên mặt cô ta rồi! Min-Joo càng nghĩ càng tức nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, hạ giọng với Jungsoo, vẻ mặt đầy miễn cưỡng "Được rồi, tớ xin lỗi vì hơi nóng ruột nhưng cậu cứ như vậy thì kế hoạch của chúng ta sẽ đổ sông đổ biển hết đó! cậu hiểu chứ? " Tới đây, Jungsoo chỉ đảo mắt hơi khó chịu, chấp tay sau lưng đi theo Min-Joo vào phòng điều chế vừa được mở khóa. Vào trong, mùi thuốc, dung dịch bay nồng nặc khắp nơi rất khó ngửi, nhưng đứng được một lúc hai người cũng quen dần, ở đây có đủ các dụng cụ, những lọ hóa chất đủ màu được chưng trên bàn, các loại chất lỏng màu xanh đỏ cũng được bày trí trên vài cái tủ nhỏ, Min-Joo nhìn ngó xung quanh rất hài lòng tiến đến một cái bàn để dụng cụ, còn Jungsoo thì chạy ra đóng cửa lớn cẩn thận phòng có người nhìn thấy nhưng chỉ là chưa khóa lại "Đây là công thức điều chế mà tớ đã nhờ người chuẩn bị. Cậu đi tìm cho tớ mấy lọ này đi. Bao gồm lọ Pb, miếng D và chất lỏng Hg cậu kiếm xong sau đó sẽ bắt đầu làm! Cách làm đã có sẵn đây rồi! ". Jungsoo gật đầu, chạy đi tìm những thứ được nhắc đến, cô tìm mọi ngóc ngách của từng chiếc tủ, vô tình tạo ra một đống lộn xộn nhưng cũng được ả bỏ xó, mặc kệ chúng chỉ lấy những thứ mình cần rồi đi đến bên Min-Joo, chuẩn bị xong xuôi cả hai bắt đầu điều chế đổ 50ml từ lọ R với một miếng D đun nóng cho cả hai kết tủa thêm chất xúc tác Pb cho chất độc phát tán nhanh hơn và cuối cùng là 20ml của dung dịch Hg ngoài ra Min-Joo còn bí mật cho thêm một loại cây chứa độc dược mạnh trong tự nhiên. Phần chế tạo đã xong Min-Joo cười đắc thắng, cầm lấy lọ thuốc nhỏ, dấu vào một chiếc khăn trắng sau đó cùng Jungsoo ra khỏi phòng thí nghiệm, giờ chỉ cần tiêm thứ này vào trong người Moonbyul là kế hoạch coi như hoàn tất. Vừa ra tới cửa,hai cô ả lấm lét, ngó ngàng xung quanh, Jungsoo chỉ vừa khóa phòng thì "Hai người đang làm gì ở đây? " Seokjin từ xa đi tới, khó hiểu nhìn hai cô, đặc biệt là cái bộ dạng lén lút giống ăn trộm này càng khiến anh tò mò, Min-Joo thấy Jin càng sợ hãi, giống như cái ngày năm trước anh phát hiện cô ngoại tình với người bạn thân nhất của anh, cô ta miệng lắp bắp, một tay nắm chặt dung dịch dấu trong túi áo, sao đứng trước con người nghiêm túc của anh cô ta lại như một con người khác, không còn thâm hiểm, trời đất chẳng sợ giống phút trước "Em...em vào tìm hiểu một vài loại hóa chất..!" Jin nghe vậy chỉ lạnh lùng gật đầu, sau đó liền rời đi vì anh cũng không muốn dây dưa nhiều với ả ta làm gì cả, thấy anh đã đi khuất Min-Joo thở phào nhẹ nhõm, vuốt tay trước ngực, còn Jungsoo chỉ nhìn cô đầy mỉa mai "không ngờ cũng có lúc cô ta như một con thỏ đế nhát gan đến như vậy" Jungsoo suy nghĩ nở một nụ cười như không sau đó cũng chấp tay sau lưng đầy kiêu ngạo đi theo chân Min-Joo. Vừa về tới lớp, ả ta nhanh chóng cất loại chất lỏng màu trắng vào balo phòng có người để ý sẽ tọc mạch đến hỏi lại mệt còn Jungsoo thì chạy đi chả chìa khóa cho giáo viên
"Kikixu đây là hội trường,em thấy sao? có nhớ hết những nơi chị giới thiệu chưa?" Hứa giai kì gật đầu, cười tít mắt dễ thương với Heeyeon "Trường rộng quá! Em không chắc là mình nhớ hết." Sandeul gãi đầu nhìn cô, nhẹ giọng lên tiếng "Nếu không nhớ thì gọi anh chị là được!" Kikixu gật đầu, lần này cô nói với vẻ tiếc nuối "Em chỉ tiếc một nơi mà em chưa được vào trong trường này" Baro bĩu môi,nghiêng đầu hỏi cô "Phòng hóa đúng không?" Bị nói trúng suy nghĩ, cô lần nữa gật đầu không trả lời "Vậy ngày mai anh sẽ đưa em đi xem, được chứ?" Nghe đến thế cô vui vẻ, hớn hở cảm ơn mọi người sau đó xin phép rời đi trước vì có việc, bốn người cũng đồng ý, rồi cũng rời khỏi hội trường về lớp do sắp vào tiết học.

Các lớp học đều bắt đầu, Jin cùng
Moonbyul quay lại lớp, còn Sandeul vì di chuyển về sớm hơn nên giờ đã yên vị tại ghế của anh, tay cầm quyển sách chăm chú đọc không rời mắt cho đến khi thấy bóng dáng hai con người nắm tay nhau đi ung dung từ phía cửa vào liền nghiêng đầu khỏi cuốn sách đang che nửa khuôn mặt mình, dùng chất giọng cà khịa đùa cợt cả anh và cô "Hẹn hò riêng vui không hai bạn của toiii?" Jin im lặng đi về bàn mắt vẫn liếc xéo anh, tỏ vẻ không quan tâm tới lời nói của người bạn thân, Byulyi cũng giống Jin, chỉ đơn giản đi theo anh về chỗ còn lời trêu chọc Sandeul đều bị cô bỏ ngoài tai, phớt lờ coi như không có chuyện gì. Anh ngồi sau thấy mình bị hai đứa bạn bơ đẹp mới cau mày, vỗ nhẹ vào vai Jin tạo sự chú ý từ anh "Đùa vui thôi mà có cần căng thẳng vậy không?Jin ah" Nghe thế Jin bật cười,quay sang nhìn Moonbyul đang chán nản rồi quay lại nói nhỏ vào tai anh "Byul đang mệt, hôm nay cô ấy không có sức chơi rượt đuổi với cậu đâu!" hiểu lời nói của Jin, anh gật đầu rồi dùng ánh mắt lo lắng thương cảm hướng về cô gái đang quay lưng lại trước mặt mình, anh tự nghĩ nhìn cô từ đằng sau mới thấy cô thật đơn độc, thiếu sức sống không thể tin được một cô gái nhìn rất nhỏ bé ấy lại chứa được nhiều tâm sự chồng chất mọi suy nghĩ nặng nề đến vậy. Một buổi học nhàm chán cứ thế trôi qua như một cơn gió thoảng, tiết trời thu năm nay vẫn lạnh lẽo như thế, cô cũng đang cảm nhận một hơi ấm như thế nhưng không phải là hơi ấm của tình bạn, của Heeyeon mà là của Jin, một hơi ấm từ tình yêu của tuổi thanh xuân đẹp đẽ, dù giờ anh và cô đang nắm chặt tay nhau, đi chung một con đường, cùng hưởng chung một bầu khí quyển nhưng cô vẫn lo lắng rằng sau này liệu cô và anh có thể nhìn nhau già đi không? Cùng về chung một ngôi nhà không hay chỉ là như cơn gió thoảng đến rồi lại đi, hai người sẽ chỉ còn coi nhau là quá khứ? Tất cả những điều này cứ vẩn vương trong đầu cô, nó như một bài toán khó để rồi cuối cùng cũng chỉ là dấu hỏi chấm đặt lại, không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra, tương lai thay đổi như thế nào nữa, chỉ còn biết để thời gian chứng minh mọi thứ thôi..... Cả con đường trở về của anh và cô hôm nay thật im lặng, không còn rôm rả như ngày thường, thiếu đi những người bạn tích cực hay bày mọi trò chọc phá, giờ đi cứ trống vắng như vậy cảm giác thật không quen, Moonbyul bình thường luôn tràn đầy năng lượng thế mà giờ đây trông cô lảo đảo, lờ đờ như người mất hồn, tâm trạng cứ như là trên mây, không để ý một điều gì cả, dù Jin có cố gắng phá vỡ cái không khí im lặng này bằng vài lời nói, câu hỏi quan tâm thì cô gần như chẳng mấy để ý, chỉ biết ậm ừ cho qua, Jin hiểu cô giờ đang mệt mỏi, mở miệng thôi cũng khó chứ nói gì tới cười nên anh cũng đành im lặng theo rồi cùng cô đến nhà sau đó cũng tạm biệt về nhà mình.

Vừa mở cửa vào nhà, chào đón cô là sự im lặng, tối tăm và đơn độc vì tuần sau ba mẹ Byulyi mới đi công tác từ Nhật về, cô nhìn lướt qua căn phòng khách rồi lết thân xác lên phòng dù sao thì hôm nay cô cũng chẳng có hứng ăn uống lắm. Cô vào phòng liền ném chiếc balo nhỏ xuống giường rồi nằm phịch xuống, mắt hướng lên trần nhà, được một lúc cô nghe thấy có tin nhắn gửi đến mới với lấy điện thoại cạnh mình thì biết là Jin, như mọi khi đó cũng chỉ là vài lời hỏi thăm, lo lắng tới sức khỏe của cô, Moonbyul biết anh sẽ lo lắng nếu cô nói mình chưa ăn hay không có hứng thú với ăn uống nên mới nói dối mình vừa ăn xong giờ đang nghỉ ngơi để anh yên tâm sau đó liền tắt máy, để chế độ máy bay cho yên tĩnh, cô cứ vậy mà nhìn lên trần nhà một lúc lâu nữa cũng thiếp đi....

Tại một nơi khác, một cô gái với mái tóc nâu nhạt xoã ngang hông đang đứng cạnh của sổ, tay áp chặt điện thoại vào tai, mắt nhìn xuống sân sau vườn "Chiều nay chúng ta sẽ qua nhà Moonbyul phải không?" Jungsoo hỏi từ đầu dây bên kia. "Ừm.. sao cũng được" tay Min-joo cầm chặt lọ độc dược màu trắng trong, mắt không ngừng ngắm nghía, miệng trả lời điện thoại một cách vụng về "Được, vậy chiều gặp" nghe giọng trả lời lại của ả ta có chút phân tâm, Jungsoo nói lại một câu ngắn gọn rồi cúp máy nhưng điều này cũng chẳng khiến ả để ý, mắt vẫn chỉ nhìn thứ thuốc màu trắng đầy mê hoặc, miệng chếch lên một ít lộ vẻ hài lòng "Moobyul-yi hôm nay là ngày tàn của cô rồi!" Min-Joo tự cười với mình rồi im lặng tiến đến nhìn chằm chằm vào tấm hình của Jin và ả chụp hồi giáng sinh năm ngoái, ánh mắt từ sắc bén chuyển về ngây thơ đặt lại ảnh đôi về đúng vị trí rồi bước chân ra khỏi phòng. Hiện tại đã là buổi chiều, Byulyi ngồi thẫn thờ ngoài vườn ngắm mấy cái cây đang dần vàng ố, lá rụng đầy dưới đất để lại vài nhánh trơ trụi màu đen xám, thiếu sức sống giống như cô bây giờ vậy, cô chỉ ngồi đó im lặng, gương mặt không cảm xúc, thỉnh thoảng môi chỉ hé mở, hít thở sâu cảm nhận gió lạnh mà quên cả thời gian đang trôi nhanh như thế nào, cô tự nghĩ giờ ngồi đây đúng là vô ích, tự thấy mình thật vô dụng, chẳng làm được gì cả, Byulyi thở dài thườn thượt, cúi mặt xuống bỗng chuông cửa chính reo, kéo cô về thực trạng, cô lười biếng đứng lên chạy ra mở cổng nhưng không thấy ai cả định đóng cửa lại thì có một lực mạnh kéo tay cô vào một con hẻm tối gần nhà,đẩy mạnh cô xuống đất, Byulyi ngồi yên trên nền đất lạnh, nhăn mặt vì đau, ngước mắt lên xem là ai đã đẩy mình thì "Haizzz... nhìn cô giờ thật thảm hại mà!" Min-Joo đứng trước mặt cô, chất giọng mang hàm ý mỉa mai vang lên vừa đủ cho cả ba người nghe, Byulyi cố gắng đứng lên, tay trống vào tường liền gục xuống trước chân hai ả, hàng mày cau lại đau đớn vì cổ chân cô giờ đã bị chật khớp, đứng lên cũng khó khăn, giờ thì cô thảm thật rồi, như một kẻ thất bại chẳng làm được gì,cầu cứu cũng không, mình đã gây thù oán gì với họ chứ? Cô nhẹ giọng lên tiếng thắc mắc "Hai người muốn gì? Tôi đâu có gây thù oán gì với hai người đâu?" Jungsoo cười khinh bỉ, còn Min-Joo nhẹ nhàng đi tới, quỳ bên cạnh, tay nắm cằm cô tỏ vẻ thương hại, một tay kia thì cầm chiếc lọ nhỏ chứa chất lỏng màu trắng, miệng lên tiếng đầy mỉa mai "Hửm? Làm gì cô phải tự biết chứ? Cô ngây thơ thật hay đang giả vờ đây?" Moonbyul ánh mắt vẫn khó hiểu nhìn chằm chằm vào Min-Joo ngồi trước mặt kiên nhẫn hỏi lại "Tôi đã đụng chạm gì tới cậu sao?" ả nghe vậy cười khẩy, nhướn mày nhìn cô "Ngu ngốc! Chả phải tôi đã nói muốn cô tránh xa Jin rồi sao? từng biểu hiện đó quá rõ ràng rồi mà?" Byulyi nghiêng đầu, lên tiếng cãi lại "Vậy chẳng phải cô với Jin đã kết thúc? Cô đâu còn là cái khá gì mà bắt tôi tránh xa cậu ấy?" Jungsoo đứng từ xa nhìn cảnh hai người đôi co chỉ đảo mắt, đi tới cầm lấy lọ thuốc hút vào ống tiêm trước sự ngỡ ngàng của cả Byulyi và Min-Joo "Nói nhiều với cô ta làm gì?mau tiêm thuốc đi, cậu muốn công sức của chúng ta đổ ra sông ra biển sao? Đừng đôi co lề mề nữa, nói nhiều với cô ta cũng vô ích!" Min-Joo gật đầu, tiếc nuối vì chưa chơi đủ, nhận lấy ống tiêm từ tay Jungsoo sau đó nhếch mép nham hiểm "Tạm biệt!" Nói rồi ả cầm chặt cánh tay của Byulyi trong khi cô đang cố gắng rút ra, tất cả những kháng cự của cô giờ cũng chỉ là vô ích, chất lỏng màu trắng đã được tiêm vào người cô, thân thể Byulyi đau đớn, cô gục ngã ngay trên nền đất, nước mắt bắt đầu ứa ra, cả thân thể bất động trên nền đất lạnh, hai cô ả cười mãn nguyện, hả hê trước cảnh thảm hại của cô, Min-Joo đút ống tiêm vào túi áo rồi cùng Min-Joo rời đi, Heeyeon từ xa thấy hai bóng dáng quen thuộc rời khỏi con hẻm liền nghi ngờ đó là Jungsoo và Min-Joo, thấy họ đi mất mới chạy vào xem có chuyện gì, đúng như cô nghĩ, Moonbyul nằm ở đó, gần cô còn là một ống tiêm màu trắng, biết là cô bị hãm hại, Heeyeon chạy tới lấy kim tiêm bỏ vào túi áo, sau đó đỡ lấy Moonbyul, tay lúng túng, run rẩy gọi cho bác sĩ "Cho tôi một xe cấp cứu đến khu Hongdae" Moonbyul cảm nhận được hơi ấm đang ôm chặt mình, cô nhìn Heeyeon dù tầm mắt có hơi mờ, khó khăn mở miệng "Ahn..Heeyeon.. tớ...xin.." Heeyeon ngay bên cạnh ôm chặt lấy cô, trạng thái luống cuống hoảng loạn "Đừng nói gì cả.... tớ không muốn mất cậu đâu! Jin cần cậu, tớ cần cậu, mọi người đều cần cậu... nghe lời tớ đừng ngủ được chứ?" Moonbyul cố gắng đan tay mình vào tay Heeyeon, mỉm cười nhẹ,im lặng không nói câu nào,cố nén cơn đau đang hành hạ mình, lúc sau xe cấp cứu tới, Heeyeon cùng mọi người đưa cô ra khỏi con hẻm rồi đến bệnh viện nhưng giờ Byulyi đã bất tỉnh, càng dấy lên trong cô một nỗi lo lắng, vừa đến nơi, Heeyeon gọi cho nhóm bạn cùng với ba mẹ của Byulyi. Ba mẹ Moonbyul bên Nhật nghe tin con gái bị ngộ độc nhanh chóng đặt vé máy bay, thu xếp đồ đạc bay về Hàn Quốc, cuộc gọi kết thúc cũng là lúc những người còn lại tới, Jin lo lắng chạy tới trước cửa phòng cấp cứu rồi quay lại nhìn Heeyeon "Byulyi bị sao vậy? Mà sao cậu biết cậu ấy bị hại nên tới giúp? Sao cậu không gọi tớ chứ?" Heeyeon mệt mỏi, gương mặt thất thần kể lại ngọn ngành câu chuyện cho mọi người, chả là chiều cô phải đến trường vào phòng hóa mượn đồ thì thấy bác bảo vệ đang dọn dẹp liền thắc mắc hỏi thì biết sáng nay Min-Joo và Jungsoo mượn nghiên cứu thứ gì đó nhưng không dọn dẹp, Heeyeon đầu tiên cũng chẳng để ý lắm cho tới khi cô thấy nhiều lọ chất độc trên bàn, linh tính chẳng lành cô liền xin phép bảo vệ rồi chạy nhanh đến nhà Moonbyul thì thấy bóng dáng quen bước ra khỏi con hẻm... Cô kể lại chi tiết mọi thứ trong sự hoảng loạn không mấy bình tĩnh khiến mọi người nghe có chỗ rõ có chỗ không, cô không để ý đến nhưng gì mình đang nói nên cũng chẳng biết mình kể tới đâu nữa, quên mất luôn cả việc nhìn thấy hai ả và cây kim tiêm trong túi áo, Ken thấy cô đang mất bình tĩnh liền kêu cô nghỉ ngơi, nào ổn định tinh thần lại thì kể tiếp, Heeyeon cũng nghe theo cuối cùng cả năm người ngồi đợi trong vô vọng, lo lắng cho Byulyi đang phải chiến đấu với tử thần trong đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top