Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

cho những năm tháng chẳng thể quay trở lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

「tâm tư trông chờ trưởng thành của người trẻ tuổi, thiết tha, bất an, run rẩy, giống như một mũi tên sắp rời dây cung, lại bị một bàn tay gắt gao giữ chặt.」

thời niên thiếu của anh và em.

∘ ∘ ∘

donghyun nhìn chiếc lá vàng khô xào xạc rơi trên nền đất gạch. xòe tay ra cảm cơn gió hanh hao thấm vào se lạnh, như lòng nhiệt thành và nổi loạn của mùa hè trẻ tuổi đã qua, tất cả dần lắng xuống thành một sự dịu dàng trầm tĩnh trưởng thành.


mảng nắng nhạt đổ màu xuyên qua khe cửa sổ, in thành vệt trên chiếc bìa mỏng của quyển album cũ kĩ, kẹp lộn xộn những bức ảnh ngả màu hằn rõ nếp gấp. donghyun có thói quen lưu giữ lại kỉ niệm bằng những tấm ảnh, như một cách hồi tưởng lại quá khứ.


đẹp lắm.


người ta nói thanh xuân như một cơn mưa rào. mà donghyun không thấy thế. thời niên thiếu của em, có nắng rọi vào lòng. là mùa xuân vĩnh hằng nở rộ trên khóe môi một người, là ấm áp bao dung chảy tan trong đáy mắt một người.


một người đã từng là tất cả của em.


một người đã từng nắm lấy đôi tay em, miết nhẹ lên đầu ngón man mát dịu dàng. một người đã từng ôm em vào lòng như ôm lấy cả thế giới, hát cho em nghe những câu tình ca vu vơ lãng mạn.


youngmin, em nhớ youngmin lắm.


những kỉ niệm. chúng chạy trong em như một cuộn băng tua ngược. ngược lại về cái thuở em còn được nằm trong lòng youngmin mà nghe anh thủ thỉ, anh sẽ ở đây với em, sẽ mãi. ngược về cái thuở em còn có thể tự hào khoe với mọi người, rằng anh là của em.


nghĩ lại thấy hồi đó trẻ dại, yêu nhau còn nhiều nông nổi. những lời yêu thương dang dở giữa đầu môi từ khi nào đã vỡ tan. những hẹn hứa chất chồng vĩnh viễn chẳng thể nào trọn vẹn. những mảng kí ức vô giá như hoạt cảnh phim sáng bừng lấp lánh, trong kẽ hở của hiện thực, tự do rơi trong thời gian. flashbulb memory chầm chậm xoay vần, đẩy dọc hồn em lênh láng theo nỗi buồn thương lã chã, đón nhận lại những gì đã đi qua, đã chứng kiến, đã trải nghiệm, một cách ngưng đọng dịu hiền.


đã bao lâu rồi youngmin nhỉ ?



__


donghyun rất thích mùa thu.


em hứng những đốm nắng nhỏ mỏng tang, chậm rãi chảy dọc qua kẽ tay. nửa thu, tiết trời hanh hao. từng vụn nắng xác xơ đổ chênh chếch bờ vai hao gầy. một cơn gió man mác thổi qua khe khẽ, khiến thinh không yên tĩnh chậm rãi rung động, cuốn đi hết tất thảy những gì còn sót lại của một mùa hè vụng dại. chiếc lá vàng khô khốc rơi xuống nền gạch, nhẹ nhàng chao nghiêng, thực sự rất đau lòng.


ngón tay youngmin lần tìm tới mà đan hờ bàn tay em. anh mỉm cười. cái nắng hoe ẩm mốc lặn dưới nụ cười ấy, yếu ớt đến lạ lùng. đôi mắt anh trong veo, nổi bật trên làn da trắng bợt. nó khiến donghyun ám ảnh. mang theo nỗi dang dở hẫng hụt, nỗi ưu thương trầm lặng, cồn cào quấn lấy trái tim. sự đau khổ. tuyệt vọng. nó nhấn chìm em trong thấp thỏm lo sợ. em siết tay youngmin chặt hơn nữa. ngỡ như chỉ cần lơi lỏng một chút, người em thương sẽ biến mất, vĩnh viễn.


bởi lẽ tiếng yêu trao nhau vụng về và đắm say tuổi mộng mơ rồi cũng phải trưởng thành. bởi lẽ đôi mình chẳng thể bên nhau được nữa dẫu tay đã đan lấy thật sâu. bởi lẽ sinh mệnh nào phải thứ có thể đong đếm bằng chút tình nồng chưa đủ chín chắn.


tại sao mùa thu lại yên bình đến thế, youngmin nhỉ ?


không ồn ào. không phô trương. mùa thu khép mình lại với những rụt rè ngại ngùng, tựa như  tơ lòng gảy lên tiếng yêu vụn vặt của chàng chăn cừu hoài trộm nhớ người thương. 


có lẽ bởi nó là minh chứng duy nhất cho một mùa hè rực rỡ đã qua. là dư âm nhạt màu nhưng dai dẳng cho một mùa hè từng rộn ràng tươi đẹp đến thế.


là nơi để họ đứng lại, nơi hồi ức của nhau.


donghyun này.


đột nhiên anh gọi. giọng nói của youngmin, là thanh âm đẹp nhất donghyun từng nghe, như tiếng chuông gió leng keng đầu hiên nhà, rung lên trong em từng niềm thương ngắt quãng.


anh sẽ rất nhớ em.


em còn nhớ rất rõ, cái khoảnh khắc youngmin đột nhiên ôm lấy em. cả cơ thể anh gầy rộc, nhẹ bẫng, hơi thở nhọc nhằn đứt quãng điều chỉnh một cách vụng về trong lồng ngực. lúc đó, youngmin của em, thực sự đã rất yếu.


youngmin. em gọi tên anh, thì thào và dịu dàng. youngmin hyung. cái tên đến vĩnh viễn sau này, e sẽ chẳng thể nào quên được. ngón tay anh chạm nhẹ lên em, run rẩy. cả cõi lòng buốt nhói.


anh rất sợ cái chết.


không thể gặp donghyun được nữa.


không thể yêu donghyun được nữa.


donghyun lặng người, nghe giọng anh run rẩy găm vào tim.


lòng em rơi xuống vực thẳm hun hút. lạ lẫm và chênh chao.


chúng ta, rồi sẽ ổn thôi.


youngmin sẽ khỏe lại, vẫn còn em ở đây mà.


em trấn an một cách vô nghĩa.


đó là mùa thu cuối cùng họ được ở bên nhau. rất nhiều năm sau này, thu vẫn bình yên như thế, chậm rãi và chưa từng đổi thay. điều duy nhất khác biệt, có chăng chính là chẳng tìm đâu nữa bóng hình đã từng chung bước cạnh bên, ngày xưa ấy.


youngmin bỏ em đi, trong một ngày xa vắng. sẽ chẳng quay về nữa.


em sẽ ổn thôi.


__


donghyun dừng bước, lặng câm nhìn ngôi mộ anh giữa tầng cỏ dại bợt bạt sương.


em khẽ đưa tay, giữ lấy chút bình yên cuối cùng nơi khung trời trong veo, nơi chiếc lá úa vàng sắp rơi xuống, chẳng hiểu sao lại thấy như một cơn sóng dội ào ạt vào tim. mắt đỏ hoe, em nhìn hoài nụ cười trước mắt. nụ cười của youngmin găm sâu vào tâm can, tái tê đến lạ. 


em thầm thì, giọng nhẹ tênh. em gọi tên youngmin, gọi rất lâu.


nhưng không có ai đáp lại em nữa.


hôm nay sinh nhật em, youngmin ơi. năm nay em hai mươi mốt tuổi rồi đấy. em lớn rồi, em không còn là đứa trẻ nữa.


donghyun thấy lòng mình trĩu nặng. niềm đau vô hình lan ra, hóa thành những giọt nước mắt. tim em trống hoác, lạ lùng.


năm sau em hai mươi hai. năm sau nữa em sẽ hai mươi ba. sau đó, em sẽ càng trưởng thành. còn youngmin, youngmin của em sẽ mãi mãi là chàng trai hai mươi tư tuổi.


chàng trai hai mươi tư tuổi em thương thật nhiều.


đóa hoa của donghyun, anh ấy ở đây. anh ấy đang ngủ, ngủ một giấc thật say. say đến mức donghyun không thể lay tỉnh được nữa. 


donghyun, hôm nay là một ngày mùa thu đẹp trời, hứa với anh, không được khóc.


youngmin đã từng nói như thế. đó là lần cuối cùng, em được nghe giọng anh nói.


giống như đầu thu hôm đó, bầu trời rất đẹp, lại cũng rất tàn nhẫn vùi nát đóa hoa của kim donghyun.


úa tàn.


đoàn tàu phía xa chạy qua, kêu thành một âm thanh dài, thảng hoặc vút qua trong trí óc, nhấn chìm trong sắc ráng chiều rộng lớn, đem một phần bầu trời chạy vào điểm sáng cuối chân trời tít tắp xa xôi.



youngmin, em đã từng có rất nhiều ước muốn vào ngày sinh nhật. nhưng mà, điều ước duy nhất trong cuộc đời em, tan vỡ mất rồi.


donghyun chạm ngón tay lên gương mặt người kia trên bia đá lạnh toát. cảm như thấy được lại cái ngày anh còn đan lấy tay em, vuốt dịu dàng như truyền lại hơi ấm vào tim em. em những tưởng đó là vĩnh viễn. em ru mình trong huyễn hoặc của bản thân, rằng youngmin vẫn đang, và luôn chờ em.


chờ em, ở một thế giới khác. một thế giới đẹp đẽ hơn. một thế giới bớt đau đớn hơn.


có phải thế không, youngmin ?


thu về rồi, anh ơi.


một mùa thu khác.



hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top