Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝟮𝟳. 𝗚𝗮𝘀𝗽𝗶𝗻𝗴 𝗳𝗼𝗿 𝗮𝗶𝗿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Nhét điện thoại vào túi quần, Jaehyun khoác vội áo ngoài lên người, chuẩn bị xuất phát. Ngoại trừ Taeil sẽ hỗ trợ mình, anh đề nghị những người khác ở lại. Yuta đồng ý, Joohyun không thể đi theo, cậu cũng không an tâm để chị ấy ở nhà một mình. Riêng Ten khẩn thiết nài nỉ, mấy ngày nay cậu đã nóng ruột lắm rồi, nhất định phải tới hiện trường, gặp được Taeyong càng sớm càng tốt.

- Cho tôi đi với, đến nơi tôi sẽ ở yên trong xe, tuyệt đối làm theo mệnh lệnh của cậu.

Jaehyun liếc nhìn Johnny bám sát sau lưng Ten, chỉ thấy anh ta nghiêm nghị gật đầu. Jaehyun cũng đành đồng ý, dẫn đầu nhóm người đi nhanh ra cổng. Có một chiếc xe tải loại nhỏ dừng ngay trước nhà Jaehyun, cửa thùng xe hé ra đợi bọn họ. Người đàn ông mặc bộ trang phục vận động màu đen đứng cạnh cửa xe vừa nhìn thấy Jaehyun liền di chuyển ra phía sau, mở rộng cửa thùng xe cho bọn họ.

- Cậu Yoonoh. - Người đó hơi cúi người, nhỏ giọng chào Jaehyun.

Jaehyun chỉ gật đầu đáp lại, động tác thuần thục bật người nhảy lên thùng xe. Đây không phải một chiếc xe tải thông thường, bên trong đã được thiết kế lại, tận dụng mọi không gian, biến thành một phòng tác nghiệp di động. Cửa thùng xe đóng lại, đèn bên trong tự động bật sáng. Ten bối rối nhìn những thiết bị xung quanh, nép vào người Johnny có vẻ trấn định hơn. Riêng Taeil lại khá ung dung, dường như đã quen với những thứ này, ánh mắt toát lên vẻ hứng thú.

- Jung Yoonoh, đã lâu không gặp.

Chờ bọn họ tìm được chỗ ngồi ổn định, một người ngồi ở trong cùng mới lên tiếng, dáng người cao lớn, đôi mắt tinh anh sáng rực.

- ... Anh Shim?

- Đúng là tôi. - Shim mỉm cười. - Tôi vẫn luôn đợi cậu, mà có vẻ lần hội ngộ này không thích hợp lắm.

Đúng là đã hơn bảy năm kể từ lần cuối bọn họ gặp nhau. Ngồi đối diện với Shim, Jaehyun có một chút không tự nhiên, trước đây bọn họ luôn giao tiếp bằng nắm đấm. Anh hít một hơi thật sâu, chắc chắn là người đứng đằng sau kia cố tình. Nhưng ưu tiên lớn nhất hiện giờ là tìm được Taeyong, mà năng lực của Shim là sự hỗ trợ lớn nhất.

- Mong anh giúp đỡ.

- Tất nhiên. - Shim đặt máy tính xách tay sang một bên. - Đây là nhiệm vụ ông chủ giao cho, tôi nhất định sẽ hoàn thành bằng mọi giá. Hơn nữa tôi cũng rất tò mò về người có thể khiến cậu chấp nhận đánh đổi lớn như vậy.

Jaehyun cau mày, anh không mấy thích thú chuyện bị Shim châm chọc ngay trước mặt.

- Không đùa nữa, nói cho tôi nghe kế hoạch của cậu đi. Ông chủ dặn chúng tôi hỗ trợ về nhân lực, còn đến đó làm thế nào đều nghe cậu hết.

Shim nhún vai tỏ vẻ không liên quan, dáng vẻ hời hợt vô cùng ngứa mắt. Jaehyun cố nhịn, giật lấy máy tính, bắt đầu trình bày phương án mình nghĩ tới trên bản đồ địa hình. Dù sao thì Shim cũng là một kẻ chuyên nghiệp, hắn nghiêm túc lắng nghe, còn đưa ra vài góp ý rất hữu ích.

- Tuyệt đối không được nổ súng bên trong phạm vi biệt thự của Kang Taekwon. Tôi không muốn kinh động tới nhiều người.

Jaehyun nghiêm giọng nhắc nhở Shim. Tính hiếu chiến của người này cũng là một vấn đề lớn.

- Biết rồi, cái nhà rách đó bắn hai phát đã tan tành, tôi còn chẳng thèm động tay. Nhưng cậu thật sự chỉ muốn mang cậu Taeyong đó rời đi thôi sao, không giống tính cách của cậu lắm nhỉ? - Shim nhếch mép cười.

- Từ bao giờ trong mắt anh tôi là kẻ khoan dung như vậy? - Jaehyun đáp, không thèm ngẩng đầu lên khỏi màn máy tính.

Shim cười lớn, hô to tốt lắm mấy lần. Hắn đoán không sai, chuyện hay còn ở phía sau. Về cơ bản, bọn hắn chính là những kẻ giống nhau.

- Một lát nữa khi tới địa phận Incheon chúng tôi sẽ chuyển sang phương tiện khác. - Jaehyun quay sang Johnny và Ten. - Hai người ở lại trong xe này, bọn tôi sẽ quay lại.

- Cẩn trọng.

Suốt quá trình, Johnny đều lắng nghe rất chăm chú, có thể nắm được khá nhiều dự tính của Jaehyun. Kế hoạch này quá mạo hiểm, nhưng đúng như Taeil nhận xét, nó không phải không thể thực hiện, hơn nữa đây cũng chính là biện pháp duy nhất bọn họ có hiện giờ.

- Tôi biết rồi. - Jaehyun quay sang Ten, trịnh trọng cam đoan. - Nhất định sẽ mang em ấy yên lành trở về.

Chiếc xe ngừng lại, cửa thùng xe lần nữa mở ra, bọn họ lập tức chia ra hành động. Taeil cùng người đàn ông ban đầu mở cửa cho bọn họ lên một chiếc xe hơi bốn chỗ, tiếp tục di chuyển về phía biệt thự của Kang Taekwon. Trên vành tai Taeil là máy thu phát âm định hướng được thiết kế thành khuyên tai, nhiệm vụ của anh ta là dùng danh nghĩa Pandora's Box đến tìm người, giữ chân Kang Taekwon, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Trong lúc đó, nhóm của Jaehyun sẽ đột nhập căn biệt thự, âm thầm giải cứu Taeyong. Khó khăn lớn nhất chính là bọn họ không xác định được Taeyong bị nhốt ở căn phòng nào, theo điều tra thì bố trí bảo an xung quanh biệt thự cũng rất dày đặc. Vì vậy trong lúc đàm phán với Kang Taekwon, Taeil phải làm ra một chuyện gì đó thu hút được toàn bộ sự chú ý của vệ sĩ, mà như vậy thì bản thân anh ta sẽ bị đẩy vào tình huống nguy hiểm. Nhưng Moon Taeil lại rất tự tin, nói Jaehyun cứ an tâm hành động. Dù chưa biết Taeil tính làm gì, hiện tại ngoài tin tưởng anh ta, Jaehyun đã không còn cách nào khác.

- Phấn khích không? - Shim bất ngờ hỏi khi đang lái chiếc mô tô phân khối lớn chở theo Jaehyun ở phía sau.

- Không. - Jaehyun đáp gọn.

- Đừng nói dối. Tôi biết cậu mà. - Shim bình thản, bẻ tay lái luồn lách vào làn đường dành cho xe ô tô. - Đã nghĩ đến chuyện về sau chưa?

- ... Xem như rồi đi.

- Không cần vội. Ý định của ông chủ chưa từng thay đổi, cậu cân nhắc thử xem.

Hiếm khi Shim chịu nói chuyện đàng hoàng với mình, Jaehyun bỗng thấy nằng nặng trong lồng ngực.

- Anh theo chú tôi lâu như vậy, chấp nhận để chú ấy giao lại quyền hành cho tôi sao?

- Cậu đừng cắt bớt quyền lợi hiện tại của tôi là được. - Shim sảng khoái cười lớn.

Jaehyun im lặng một lúc liền lắc đầu.

- Trước đây khi từ chối lời đề nghị của chú út, tôi đã nói rất rõ lý do. Hiện tại, tôi còn nguyên nhân khác lớn hơn nữa.

- Lee Taeyong sao?

- Đúng vậy. - Jaehyun siết chặt bàn tay.

Tiếng than thở của Shim theo chiều xé gió truyền đến tai Jaehyun. Ngay sau đó, anh ta dùng lại thứ giọng điệu hờ hững quen thuộc, tâm tình người này biến đổi còn nhanh hơn chong chóng xoay.

- Biết cậu cứng đầu mà, nói không nổi. Được rồi để anh dốc hết sức giúp chú mày đem người đẹp về. Đây chắc là lần cuối gặp được cậu nhỉ?

Jaehyun hơi mỉm cười, dù ngồi ở phía sau nhưng anh tin Shim có thể hiểu ý.

- Cảm ơn anh.

Shim không đáp, cổ tay phải vặn mạnh, chiếc xe lao nhanh lên đường đèo.

Jaehyun nhìn thẳng phía trước, ánh mắt nóng rực. "Cố lên Taeyong, anh sắp đến rồi."

Mà lúc này, chiếc xe hơi màu xám cũng đã đưa Moon Taeil tới biệt thự của Kang Taekwon. Không chút chần chờ, Taeil bước xuống xe, cấp dưới của Shim đi bên cạnh anh trong vai trò vệ sĩ. Cả hai nhập vai rất nhanh, hành động ăn ý như thể đã gặp nhau nhiều lần. Bọn họ bị bảo an của biệt thự chặn lại, Taeil thẳng thắn đề cập mình đến tìm Taeyong, còn mang theo cả hồ sơ chứng minh thân phận và bằng chứng Taeyong đang ở đây. Mấy người bảo vệ bất ngờ, lại không dám tự quyết định, đành phải thông báo cho Kang Taekwon. Trong lúc đám người bối rối, Taeil đã kịp quan sát mặt ngoài của biệt thự.

- Nơi này ánh sáng thật tốt, buổi sáng ngồi ở ban công tắm nắng cũng thú vị lắm đó. Cậu có nghĩ vậy không? - Taeil huých tay sang người vệ sĩ bên cạnh mình, vẻ mặt khoan thai như đang nhận xét về thời tiết.

- Ông chủ nói đúng. Nhưng sáng quá lại khó ngủ. - Người bên cạnh cười cười có vẻ hơi ngờ nghệch.

- Phải ha, với công việc của bọn cậu thì giấc ngủ là rất quý giá mà. - Taeil gật gù, ánh mắt sâu xa nhìn lên một ô cửa sổ ở lầu hai. - Thế thì kéo rèm lại là xong, có khó gì.

Taeil vừa dứt lời thì lão quản gia già nua của Kang Taekwon đã xuất hiện. Ông ta không nói gì, chỉ lạnh nhạt cúi chào rồi làm động tác mời hai người vào cửa. Ngược lại, Taeil mỉm cười vô cùng lịch thiệp, thoải mái đi vào, thậm chí còn cởi áo khoác giao cho người giúp việc đứng phía bên kia. Kang Taekwon ngồi ngay trong phòng khách rộng rãi, vẻ mặt cao ngạo, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào hai người.

- Chào cậu Kang. Xin phép tự giới thiệu, tôi là Moon Taeil, quản lý cấp cao của hệ thống Pandora's Box, nền tảng phát sóng mà cậu Taeyong đang làm việc.

Taeil không rảnh mà tự chịu khổ, dù không được mời vẫn tự ngồi xuống vị trí đối diện Kang Taekwon.

- Làm sao các người tìm được Taeyong ở đây? - Kang Taekwon thậm chí không phủ nhận chuyện mình đang giam giữ cậu ấy.

- Cậu Kang đã nghe câu "nếu muốn thì sẽ có cách" chưa? - Taeil mỉm cười. - Đối với Pandora's Box, an toàn của các người mẫu luôn được đặt lên hàng đầu. Tất nhiên, chúng tôi sẽ có phương pháp theo dõi hành tung của các cậu ấy.

- Đã biết người ở trong tay ta mà đến hôm nay mới tìm tới. Xem ra hành động của các người cũng không đơn giản nhỉ.

- Biết làm sao được? Thân phận cậu Kang lớn như vậy, chúng tôi không thể đến đây mà không có chuẩn bị gì. - Taeil nhún vai, khẽ lắc đầu bất lực. - Dù sao thì, mong cậu Kang có thể suy xét, cho phép chúng tôi đón Taeyong đi. Cậu biết không, Taeyong ở chỗ chúng tôi rất được yêu thích, sự vắng mặt của cậu ấy sẽ làm ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới doanh thu của hệ thống.

Taeil vừa nói vừa đẩy một phong bì dày cộm về phía trước, cũng không rõ anh ta chuẩn bị thứ đó từ bao giờ.

Kang Taekwon nhướn mày, hứng thú mở phong bì ra xem thử.

- Chỉ là món đồ chơi ta chơi sắp chán rồi mà đáng giá thế sao? - Kang Taekwon chơi đùa với xấp tiền bên trong. - Đáng tiếc, con người ta, thứ không thiếu nhất chính là tiền.

Hắn hất tay, xấp tiền mặt bay lên cao, từng tờ lả tả rơi xuống thành một mớ hỗn độn trên mặt bàn.

Taeil cắn răng tiếc nuối. Anh hơi cúi đầu, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ tiếp tục thương thuyết.

- Cậu Kang thật sự không cân nhắc sao? Tôi có thể thêm một chút, cậu Kang thương tình, chúng tôi cũng cần phải kiếm sống mà.

- Ta đã nói không cần tiền. Nếu các người đủ kiên nhẫn, biết đâu ta chơi nó chán rồi sẽ trả về chỗ các người.

Kang Taekwon nhàm chán vươn vai, ra chiều muốn tiễn khách.

- Này... - Taeil từ tốn ngẩng đầu, ánh mắt đột ngột thay đổi. - ... đây cũng là cách cậu Kang từng đối xử với em trai tôi đúng không?

Kang Taekwon vừa định đứng lên, hai đầu gối vô lực khiến hắn lập tức ngã ngồi thịch trở lại chỗ cũ, cơ thể như bị rút đi sức lực. Dù chưa biết Taeil làm thế nào bỏ thuốc mê lên người mình, Kang Taekwon cũng không mất bình tĩnh.

- Hành động này là ý gì?

- Cậu Kang cứ thong thả. Chẳng qua hiếm hoi lắm mới có cơ hội mới được diện kiến, tôi muốn cùng cậu ôn lại chút chuyện cũ mà thôi.

Taeil ngồi thẳng lưng dậy, một chân vắt lên đùi bên kia. Người vệ sĩ đứng sau cũng sửa lại tư thế, hai người dùng thái độ điềm tĩnh ứng phó với nhóm vệ sĩ vừa tập trung lại đây. Hai tiếng cộc cộc nho nhỏ phát ra từ khuyên tai của Taeil, anh thản nhiên mỉm cười, hơi chồm người về phía trước, trực tiếp nghênh chiến với ánh mắt đầy nguy hiểm của Kang Taekwon.

- Không biết cậu Kang có còn nhớ, bên cạnh mình từng có một người tên Moon Haebin?









Tiếng bước chân vội vã cùng tiếng nói chuyện rầm rĩ khiến Taeyong giật mình tỉnh dậy. Toàn thân cứng đờ, cậu đã nằm trước cửa sổ một lúc rất lâu, giờ chỉ hơi xoay người cũng đau đớn không chịu nổi. Đầu óc Taeyong vẫn còn mờ mịt, cậu thử hớp hơi thật lớn, cảm giác châm chích ở lồng ngực khiến Taeyong tin rằng mình thật sự còn sống.

- Sao lại nằm ở đằng đó?

Taeyong nhận ra giọng nói của quản gia, mí mắt vừa hé ra liền nhắm chặt lại. Cậu không muốn đối diện với thực tại, thà cứ nằm đây cho xong.

- Mau, bế cậu ta lên.

Thật lạ, quản gia vô cảm lại để lộ ra âm thanh hối hả.

- Quản, quản gia, tôi bế cậu ta, cậu chủ có phạt tôi không? - Người bên cạnh quản gia có vẻ nao núng.

- Dùng chăn cuộn lại. - Quản gia hừ một tiếng, lần nữa thúc giục.

Liền sau đó có người tới cuốn chăn quanh người Taeyong, nhờ vậy mà hành vi đóng giả của cậu càng khó bị phát hiện. Động tác của mấy người này có hơi thô lỗ, vai trái của Taeyong bị đè ép đến mức cậu phải nghiến chặt răng mới không bật ra tiếng rên

- Nhẹ chân thôi, mang cậu ta ra cửa sau đi.

Trái tim Taeyong đánh thịch một tiếng, cậu quên cả cơn đau trên người, trong đầu xoay vần âm thanh của chính mình. Cơ hội, đây là cơ hội để trốn thoát. Taeyong kiềm nén hơi thở dồn dập, cố gắng thả lỏng tay chân tiếp tục giả vờ bất tỉnh. Bọn họ di chuyển rất nhanh, chỉ mấy phút sau Taeyong đã nghe được loáng thoáng tiếng người ồn ào tranh cãi từ xa xa truyền tới. Lợi dụng lúc bị người ta xốc lên, Taeyong xoay đầu hướng vào mặt chăn, đề phòng có người phát hiện ra biểu cảm trên mặt mình. Hồi hộp dẫn chuyển thành lo lắng, cậu tự hỏi Kang Taekwon định làm gì mình. Trong lúc suy nghĩ vẫn còn mông lung, bộp một tiếng, Taeyong bị ném mạnh qua một bên, may mà có lớp chăn mềm mại bọc ngoài nên cậu không bị thương. Taeyong lén lút hé mắt, cậu nhận ra mình đang nằm trên băng ghế sau của xe hơi.

Bỗng một loạt âm thanh ầm ĩ vang lên, Taeyong giật mình rúc người vào sâu trong chăn. Lại qua một lúc, tiếng ồn di chuyển về hướng khác. Bên cạnh Taeyong không còn ai, điều này thật sự rất kì lạ, Kang Taekwon không bao giờ để cậu ở bên ngoài một mình. Tim Taeyong đập thình thịch, vậy là ở chỗ Kang Taekwon vừa xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, nếu không bọn họ sẽ không bỏ mặc cậu ở đây. Taeyong cắn răng, gom góp can đảm ngẩng đầu lên. Quả thực xung quanh không một bóng người, việc cậu ngất đi đã khiến bọn vệ sĩ mất cảnh giác. Taeyong nhìn nhằm nhằm cánh cửa xe đang mở rộng. Tuyệt đối không thể bỏ lỡ thời cơ này. Taeyong nhào ra khỏi xe.

Trên người Taeyong chỉ có một lớp áo thun mỏng cùng quần lót tứ giác. Cậu dẫm chân trần trên nền đất, thân thể run lập cập vì lạnh. Taeyong thụp người xuống, đưa mắt nhìn xung quanh, trước tiên cậu phải tìm được một nơi để ẩn náu và quan sát tình hình. Hàng rào bảo vệ ở nơi này rất nghiêm ngặt, Taeyong không thể tự mình trốn thoát. Bỗng cậu nhìn thấy một chiếc xe hơi màu xám đậu ở cách mình không quá xa. Trong đầu Taeyong như bừng sáng, Kang Taekwon chỉ dùng xe màu đen! Taeyong nhìn sang hai bên, hít một hơi sâu rồi cúi người chạy thật nhanh về phía chiếc xe đó. Vừa tới nơi, cậu cuộn người dựa sát vào bánh xe để che chắn cho bản thân. Trên xe không có người nhưng ổ khoá cửa sau đã bị phá hỏng. Taeyong thử kéo nhẹ, cánh cửa liền hé mở. Không kịp nghĩ ngợi chủ nhân chiếc xe này là bạn hay là thù của Kang Taekwon, Taeyong đã chui vào. Cậu ngồi bệt trên sàn xe, co rúm người lại, nỗ lực ổn định hơi thở và chờ đợi. Taeyong cần phải thuyết phục được người trên xe này đưa mình ra ngoài, hoặc nếu bị bắt lại lần nữa, cậu sẽ tự kết liễu bản thân mình.








- Moon Haebin là em trai của mày?

Kang Taekwon nheo mắt, cái tên này hắn còn chưa quên. Moon Haebin là tình nhân đầu tiên của hắn, bọn họ quen biết hồi năm nhất đại học, ở bên nhau khoảng hai năm. Kang Taekwon đối xử với Haebin không tệ, khi đó hắn còn chưa biến thành kẻ biến thái của hiện tại, nhưng hắn không yêu Haebin. Kang Taekwon là một tên khốn ích kỉ, hắn chỉ yêu bản thân mình. Năm đó cha mẹ muốn hắn đi du học, Kang Taekwon liền bỏ rơi Haebin. Người kia lại yêu hắn quá nhiều, yêu đến mù quáng nên không nhìn thấy những hành vi tệ bạc của hắn trong suốt thời gian quen nhau. Haebin dùng mọi cách níu kéo Kang Taekwon, cuối cùng bị hắn nhẫn tâm ném cho một đám côn đồ làm nhục. Thời điểm được đưa đến bệnh viện, Haebin gần như đã loạn trí. Bức thư tuyệt mệnh Haebin để lại cho anh trai có lẽ là những giây phút tỉnh táo cuối cùng của cuộc đời cậu, ngay trước khi Haebin gieo mình xuống từ sân thượng của một toà nhà cao tầng.

- Mày đến để trả thù cho nó à? - Kang Taekwon có biết về việc Haebin tự sát, nhưng hắn chẳng mảy may quan tâm. Kẻ này thậm chí chưa từng cảm thấy có chút thương tâm nào, dù đó là người hắn từng ôm ấp trong suốt hai năm trời.

- Trả thù gì chứ? Là do chính nó ngu ngốc thôi mà. - Taeil mỉm cười trào phúng, trong mắt là cả một hầm băng lạnh lẽo. - Ngu ngốc yêu một kẻ như cậu.

Kang Taekwon đấm tay xuống mặt ghế. Đám vệ sĩ của hắn liền tiến lên một bước, thu hẹp vòng vây.

- Cậu Kang đừng manh động. Kẻo tôi run tay, nhấn trúng nút kích hoạt quả bom hẹn giờ trên người tôi đấy.

Moon Taeil cười cười, vỗ nhẹ lên ngực áo. Quả nhiên chỗ đó hơi cộm, đèn đỏ bắt đầu nhấp nháy dưới lớp vải trắng.

- Mày muốn gì? - Kang Taekwon không thể không hạ giọng.

- Tôi đã nói ngay từ đầu, giao Lee Taeyong ra đây. - Moon Taeil cũng cất đi nụ cười.

- Nếu tao không đồng ý thì sao? - Kang Taekwon cười mỉa. - Mày cho nổ bom đi, tất cả chúng ta cùng chết ở đây.

- Cậu rất ngạo mạn, luôn xem thường người khác. Nghị sĩ Kang có cháu trai như cậu, tôi thấy hơi thất vọng đấy.

Không đợi Kang Taekwon lên tiếng, Taeil nói tiếp.

- Tôi đã nói rồi, không có chuẩn bị trước sao có thể ngồi ở đây. Những chuyện tốt đẹp cậu làm ra khi còn ở trường đại học, còn nhớ không? Chơi thuốc, gian lận, bạo lực học đường, kể ra thì rất nhiều đấy.

- Mày dám uy hiếp tao? - Kang Taekwon gằn giọng. - Không có bằng chứng!

- Cậu cho rằng mình đã dọn dẹp rất sạch sẽ phải không? Rất tiếc, cậu quên mất một người, đã luôn ở cạnh cậu, nhìn thấy tất cả mọi thứ dơ bẩn của cậu.

Kang Taekwon trợn trừng hai mắt, hắn đã lờ mờ hiểu ra.

Taeil từ tốn nâng cổ tay nhìn giờ giấc trên đồng hồ.

- Trong vòng nửa tiếng nữa, nếu chúng tôi không an toàn rời khỏi đây, mọi tài liệu về quá khứ của cậu sẽ được tung lên mạng xã hội. Đang ở giai đoạn quan trọng của mùa tranh cử mới nhỉ? Không có cơ hội nhìn thấy nghị sĩ Kang ê chề từ nhiệm cũng khá đáng tiếc đấy.

Ngay lập tức, Kang Taekwon bắt đầu lo ngại, mồ hôi tuôn ướt lưng áo. Năm xưa hắn ăn chơi bừa bãi, mỗi khi có chuyện đều dùng danh tiếng của ông nội để giải quyết, việc bị Moon Haebin nắm thóp cũng không phải không thể xảy ra. Suy tính trong đầu rối loạn, Kang Taekwon nghiến răng, xem chừng hôm nay chỉ có thể chịu nhịn lùi một bước, hành động sau này phải tính toán cẩn thận hơn.

Lão quản gia vọt vào phòng, vẻ mặt tái xanh. Cùng lúc, từ khuyên tai của Taeil phát ra một tràng tiếng gõ cốc cốc vội vã.

- Cậu, cậu chủ, Lee Taeyong biến mất rồi.

Kang Taekwon chỉ kịp nhíu mày đã bị Taeil cướp lời lên tiếng trước.

- Xem ra việc trong nhà cậu Kang có chút rắc rối nhỉ. Không sao, tôi không vội, chuyện kia có thể tạm gác lại. Hẹn cậu ngày mai, giao Taeyong cho chúng tôi, thế nào?

Là hỏi ý nhưng không đợi Kang Taekwon trả lời, Taeil mỉm cười, hai bàn tay mở ra như đã hoàn thành một cuộc giao dịch. Anh ưu nhã đứng lên, hơi cúi đầu thay cho lời chào, rồi sải bước khoan thai rời khỏi phòng khách. Vệ sĩ của Kang Taekwon muốn bám theo liền bị ngăn lại, hắn bộc phát cơn giận kìm nén nãy giờ, gần như gầm lên.

- Nó ở đâu?

- Cậu chủ, tôi chỉ định giấu cậu Taeyong đi. Lúc nãy rối ren, không biết cậu ta trốn đi đâu rồi. - Quản gia run rẩy.

Sắc mặt Kang Taekwon tối sầm lại.

- Nó không thể thoát khỏi nơi này được, chắc chắn vẫn còn lẩn quẩn trong biệt thự. Tìm cho ra nó cho ta!

Taeil cùng vệ sĩ tạm thời của mình dưới ánh mắt đề phòng cao độ từ người của Kang Taekwon đã an lành bước ra khỏi cửa. Hai người không vội, bước đi rất điềm tĩnh, chờ đến khi không còn người đi theo mới nhỏ giọng trao đổi với nhau.

- Đã tìm thấy Taeyong chưa?

- Vẫn chưa. Nhóm anh Shim đã lục soát khắp biệt thự, hoàn toàn không tìm thấy cậu Taeyong.

- Xem sắc mặt của người quản gia ban nãy, có vẻ bọn họ thật sự không giữ Taeyong. Cậu ấy có thể đi đâu được chứ? - Taeil đè thấp âm thanh lo lắng.

Người vệ sĩ bước nhanh lên một bước, đi đến xe hơi của bọn họ trước Taeil.

- Chuyện này lát nữa tính. Bây giờ tôi phải đưa anh quay về an toàn. - Vệ sĩ thay Taeil mở cửa, ánh mắt đanh lại. - Phá khoá để khám xét sao?

Vệ sĩ mở rộng cửa xe, cảnh tượng bên trong ngay lập tức khiến anh ta căng người cảnh giác. Taeil vốn đang tập trung suy tính cũng nhận ra bất thường, vội nhìn vào trong xe. Tròng mắt Taeil mở lớn, hơi thở đông cứng lại. Chỉ mất một giây suy tính, anh nhào vào xong xe, đóng sập cửa lại, ổ khoá đã hỏng khiến cánh cửa lỏng lẻo không thể khép kín. Người vệ sĩ thấy động tác của Taeil cũng phản ứng lại, nhanh chóng nhảy lên ghế lái.

- Cho tôi mượn áo khoác của cậu. - Taeil nói gấp. - Lái xe chậm thôi, đừng để bọn chúng nghi ngờ.

Từ lúc nhìn thấy Taeil, Taeyong gần như chấn động không nói nên lời. Cậu không thể ngờ rằng, ông chủ quán cafe mình từng làm thêm lại có mặt ở đây. Trước khi tầm mắt bị bao phủ, Taeyong nghe thấy Taeil thấp giọng trấn an mình.

- Đừng sợ, bọn tôi đến đây để cứu cậu.

Và chiếc xe bắt đầu di chuyển. Đúng như yêu cầu của Taeil, bánh xe chậm rãi lăn trên con đường lát đá trắng. Trông như thản nhiên, chỉ những người trên xe mới biết bọn họ đang căng thẳng đến mức nào. Taeil cố tình ngồi hơi chồm về phía trước, trông như đang nói chuyện với tài xế, dùng cơ thể mình che chắn cho Taeyong, người bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy được cậu ấy.

Vượt qua chốt bảo vệ cuối cùng, Taeil gõ mạnh lên khuyên tai, kiềm chế không hô lên quá to khi một vài tiếng nổ vang lên.

- Này, rút đi, Taeyong ở cùng bọn tôi rồi. Rút đi!

Không có người đáp lại tín hiệu của Taeil, đường truyền trong tai nghe của anh bị nghẽn lại. Taeil hỏi vọng lên phía trước, anh biết nhóm người của Jaehyun còn phương thức liên lạc khác.

- Có chuyện gì vậy?

- Một người trong nhóm anh Shim bị phát hiện, hai bên đang giao chiến. - Chiếc xe bắt đầu tăng tốc. - Không cần lo lắng, có anh Shim ở đó, bọn họ sẽ giải quyết nhanh thôi.

Vệ sĩ không nói hết tình hình cho Taeil biết, tin tức anh nhận được khá nghiêm trọng. Chênh lệch số lượng quá lớn, hiện tại chỉ hy vọng phía bọn họ có thể rút lui bình an.

Taeil linh tính sự việc không đơn giản như vậy. Nhưng hiện tại anh có vấn đề khác lớn hơn phải quan tâm.

- Taeyong? Cậu ổn chứ? - Taeil kéo chiếc áo trên đầu Taeyong xuống, nhìn thấy khuôn mặt đầy sợ hãi và lấm lem nước mắt của Taeyong liền lo lắng vô cùng.

Taeyong lúc lắc mái đầu, thử mở miệng nhưng lại không có âm thanh nào phát ra.

- Không sao, chúng ta đang về nhà. Cậu thoát rồi.

Nhẹ nhàng đỡ Taeyong ngồi lên ghế, Taeil khoác tạm cái áo vest của vệ sĩ lên người cậu. Hiện tại cần phải nhanh chóng đưa Taeyong đến bệnh viện kiểm tra, Taeil lập tức bấm điện thoại cho người của mình sắp xếp.

Bàn tay gầy gò của Taeyong đưa tới, khẽ kéo tay áo Taeil.

- Jae...

- Không sao. Đợi một lúc nữa cậu sẽ được gặp...

- Anh Shim! - Vệ sĩ ở ghế trước hô lớn. - Phía sau!

Taeil vội nhìn ra kính sau, Taeyong cũng chịu đựng cơ thể đau nhức xoay đầu lại nhìn. Shim lái mô tô, đã tiến sát đến gần xe của bọn họ. Phía sau còn có vài chiếc mô tô khác, tiếng động cơ ầm ầm vang vọng cả một góc đường. Shim cho xe mình chạy nhanh hơn, những xe còn lại thì chạy sau chiếc xe hơi tạo thành vòng bảo vệ. Lúc chạy ngang qua xe của Taeil, Shim hơi giảm tốc độ một chút rồi lại vọt lên phía trước. Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng đủ để Taeyong nhìn thấy Jaehyun tái nhợt ngồi phía sau, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt đầm đìa máu tươi.

- Jaehyun! - Taeyong bất chấp thét lên, nhào người về phía đó.

- Taeyong, bình tĩnh. Cậu Yoonoh không vấn đề gì đâu. Bình tĩnh!

Chính Taeil cũng không nắm chắc tình hình, chỉ biết ôm lấy Taeyong, dùng hết sức giữ chặt con người đang cực kỳ hoảng loạn này.

Cả đoàn xe lao vun vút trên đường cao tốc, từ xa Taeil đã trông thấy chiếc xe tải ban đầu đưa bọn họ đi. Mô tô của Shim tới nơi trước, anh ta đang đỡ Jaehyun lên thùng xe, Johnny cũng vọt ra từ bên trong để hỗ trợ. Trạng thái của Taeyong rất tệ, hoàn toàn mất bình tĩnh, cơ thể lạnh toát run lên cầm cập, Taeil cùng vệ sĩ phải nửa ôm nửa kéo cậu lên xe. Trong góc, Jaehyun nhăn nhó ngồi dựa vào vách thùng xe, có người đang sơ cứu vết thương cho anh. Trông Jaehyun như sắp kiệt sức nhưng may mắn không có thương tích gì quá nặng. Taeyong khóc nấc lên ngay khi nhìn thấy tình cảnh trong xe. Cậu muốn chạy thật nhanh đến bên cạnh Jaehyun nhưng đôi chân không còn chút sức lực nào, chỉ có thể để Taeil cẩn thận dìu mình đi. Nước mắt chảy dài trên mặt Taeyong, trong ba ngày bị tra tấn ở biệt thự của Kang Taekwon, cậu cũng chưa từng khóc nhiều đến vậy.

Jaehyun dang cánh tay lành lặn ra đón lấy cơ thể mềm nhũn của Taeyong, cậu lập tức dùng mấy đầu ngón tay run lẩy bẩy bấu víu lên bờ vai anh ấy. Taeyong nghe thấy giọng nói quen thuộc của Jaehyun lặp đi lặp lại tên mình, càng cố gắng nép sát vào người đối phương, áp tai lên vòm ngực anh ấy, lắng nghe tiếng đập vững chãi từ trái tim của người cậu yêu nhất đời. Taeyong khóc thổn thức không ngừng, chẳng còn tâm trí để nghĩ về bất cứ điều gì khác nữa. Trước mắt cậu tối sầm đi, ý thức trong đầu lịm dần rồi vụt tắt. Nếu đây lại là một giấc mơ, Taeyong tình nguyện mãi mãi không tỉnh dậy. Dù có ở trong mơ, Taeyong cũng chỉ cần vòng tay của Jaehyun mà thôi.




Chúc cả nhà Trung thu vui vẻ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top