Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

artist_HgDung đã theo dõi bạn.       Theo dõi lại
artist_HgDung, Nglin.zz_ và những người khác đã thích tin của bạn.

________________________

artist_HgDung, Mtoo.711, QuynhBin_az và những người khác đã thích bài viết của bạn.
_______________________

"KHÔNG! Con không muốn!"

"Không muốn cái gì! con phải nghe lời bố vì bố biết điều gì tốt cho tương lai của con"

"Tại sao chứ!!? Sao bố cứ ép buộc con phải theo ý bố là sao? Đó là đam mê là mong ước của con mà"

"Cấm cãi!"

Bố nàng đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, tạo ra một tiếng "Cộc" vang dội khắp căn phòng. Ánh mắt ông đầy tức giận, nhìn xoáy vào nàng, gương mặt nghiêm nghị thể hiện rõ sự không hài lòng trước thái độ mà nàng vừa thể hiện. Khiến nàng không dám nhìn thẳng vào, không khí trong phòng trở nên căng thẳng và nặng nề.

"Mày không nhìn thấy mẹ mày à mà không biết sợ? Xinh đẹp cho lắm vào, mặt mày có nuôi mày sống không?"

Ông nhìn nàng, giọng nói vang lên chất chứa sự giận dữ pha lẫn nỗi đau không thể giấu. Trong thâm tâm ông, ước mơ của con gái không phải điều gì đáng chê trách, nhưng ký ức về quá khứ năm đấy đầy tổn thương đó khiến ông không thể chấp nhận được ý nghĩ con mình sẽ đi vào con đường đó. Ông muốn bảo vệ nàng, muốn tránh cho nàng khỏi những đau khổ mà ông từng gánh chịu vì hơn cả tiền bạc, của cải. Nàng là trân quý là báu vật duy nhất đáng giá suốt nửa quãng đời còn lại của ông.
Tuy nhiên, những lời nói đầy cảm xúc kia, bị nỗi tức giận chi phối, đã vô tình trở thành những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim nàng. Nàng đứng lặng, cảm nhận nỗi đau không chỉ từ những lời trách móc mà còn từ sự xa cách, sự khác biệt giữa nàng và người cha mà nàng từng ngưỡng mộ.
Ông nhìn nàng đứng im lặng, không đáp lại, trong lòng dấy lên cảm giác ân hận trước những lời cay đắng vừa buông ra. Giờ đây nó liên tục vang vọng trong tâm trí ông, khiến ông nhận ra sự tàn nhẫn của chính mình. Ông hiểu rằng dù xuất phát từ sự quan tâm và lo lắng, nhưng chính sự tức giận của mình, ông đã vô tình làm tổn thương báu vật của mình. Sự im lặng của nàng như một tấm gương phản chiếu nỗi đau mà ông tự gây ra, khiến lòng ông nặng trĩu hối hận.

"Bố... Bố không phải không tôn trọng ước mơ của con, nhưng con phải hiểu cuộc sống này không đơn giản như con nghĩ. Bố đã trải qua quá nhiều cay đắng và con biết đó mẹ con... Bố... Bố không muốn con bước vào con đường đó, không muốn con phải trải qua những điều đó."

"Không phải tất cả là tại bố sao!!"

Nàng hét lên, tiếng hét chứa đầy nỗi uất ức và tức giận, giọng nói vỡ òa cùng những giọt nước mắt đã kìm nén bấy lâu. Nước mắt rơi xuống từng giọt, lăn dài trên gò má. Nắm tay nàng siết chặt, toàn thân run lên vì xúc động. Không ngoảnh lại, nàng chạy thẳng lên tầng, chui vào phòng và đóng sầm cửa lại, âm thanh "Rầm" vang lên khô khốc, cắt ngang không gian tĩnh lặng.
Phía sau cánh cửa, nàng để lại người bố ngồi một mình trong phòng khách, giữa những cảm xúc ngổn ngang mà chẳng ai có thể nói thành lời.
_____________________________
_Ngày 10 tháng 3 năm 2016_

❗Hot❗: "Người Mẫu 'A' Bị Tố Cáo Có Hàng Vi Tác Động Vật Lý Đến Nhân Viên: Sự Nghiệp Đang Bị Lung Lay?"

*CHOANG!*

Chiếc gạc tàn thủy tinh bị ném mạnh vào tường, vỡ tan thành từng mảnh, tạo ra một âm thanh chói tai vang vọng khắp căn phòng. Những mảnh thủy tinh rơi rải rác, lấp lánh dưới ánh sáng, như muốn khắc sâu khoảnh khắc giận dữ vừa diễn ra. Người đàn ông tầm 45 tuổi, với mái tóc hoa râm lẫn vào tóc đen, đôi mắt sắc bén ánh lên vẻ giận dữ, đôi lông mày nhíu chặt. Khuôn mặt ông ta căng thẳng, đầy những nếp nhăn hằn lên bởi cơn tức giận. Trước mặt ông là một đống giấy tờ lộn xộn, chồng chất. Ông ta hít một hơi thật sâu, dường như đang cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn bừng lên sự không hài lòng rõ rệt.
Sau đó, ông quay qua nhìn người nhân viên đang đứng phía trước. Người nhân viên rõ ràng đang rất lo lắng và căng thẳng, mắt cúi xuống nhưng vẫn cố gắng giữ sự điềm tĩnh. Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, như thể chỉ cần một lời nói không đúng lúc, sự giận dữ sẽ bùng nổ.

"Các cậu không cần công việc này nữa đúng không? Có việc gỡ mỗi một bài báo xuống cũng không làm được à?!"

Ông ta đập tay xuống bàn, hét lớn về phía người nhân viên đang run rẩy. Người nhân viên, mặt mày lo lắng, nuốt khan một cái rồi ấp úng:

"Sếp... Tôi đã cố gắng nhưng... Nhưng người viết bài báo đó không chịu thương lượng..."

"Không chịu thương lượng? Tôi không quan tâm! Trước chiều nay bài báo phải được gỡ xuống bằng mọi giá!"

_Ngày 12 tháng 4 năm 2016_
❗Hot❗: Nữ Người Mẫu "A" Bị Nghi Ngờ Liên Quan Đến Bê Bối Tại Hộp Đêm "P" Cùng "Chất Trắng" Bí Ẩn.

"Tôi chịu hết nổi rồi!!"

"Chịu hết nổi? Người đáng ra phải nói câu đó là tôi đấy! Trong 2 tháng cô đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho cái nhà này rồi!! cô không biết dừng à?"

"Anh đang đổ lỗi cho tôi à? Sao anh không đổ lỗi cho lũ nhà báo ruồi nhặng chết tiết đó đii!"

"Cô biết vậy, sao không suy nghĩ trước những hành động của mình!? Đây không phải lần đầu tôi phải dọn dẹp mớ hỗn độn của cô. Tôi mệt quá rồi !"

"Mệt? Được, anh mệt thì ly hôn đi!! Dù sao tôi cũng phát chán bản mặt anh lắm rồi"

*Chát!*

Ông vung tay và một cú tát mạnh lên mặt người phụ nữ vừa hét lớn, tiếng "chát" sắc bén xuyên qua không khí. Tay ông hơi run, vẻ mặt ông có chút mất bình tĩnh trước hành động của mình. Người phụ nữ ôm lấy khuôn mặt của mình, đôi mắt cô mở to kinh ngạc và giận dữ khi cô trừng mắt nhìn ông, sự hoài nghi và tức giận lóe lên trong ánh mắt cô. Sự căng thẳng giữa họ hiện rõ, làm bầu không khí đặc lại với những cảm xúc của sự hận thù.

*Bộp*

Chiếc violin case tuột khỏi tay nàng rơi xuống vang lên một tiếng "Bộp" trong không gian im ắng và căng thẳng của căn phòng rộng lớn. Âm thanh thô ráp, bất ngờ, làm tan vỡ sự tĩnh lặng đầy áp lực. Mọi thứ dường như đứng yên trong khoảnh khắc đó, chỉ còn lại tiếng vọng lẩn khuất khắp các góc tối của căn phòng. Không khí trở nên nặng nề hơn, như thể chính căn phòng đang nín thở. Nàng chết lặng, đôi mắt mở to nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể thốt lên lời. Tất cả dường như rơi vào im lặng, chỉ còn lại cảm giác choáng váng và bàng hoàng trong lòng. Sự kinh hoàng hiện dõ trong ánh mắt nàng, muốn nói nhưng cổ họng như bị thắt lại, khô khốc và đau rát, không một tiếng nào có thể thoát ra. Cảnh tượng trước mắt nàng quá đỗi bất ngờ, khiến mọi cảm xúc dường như đóng băng, chỉ để lại một nỗi hoang mang tràn ngập tâm trí nàng.

_Ngày 13 tháng 6 năm 2016_
❗Hot❗: Người Mẫu "A"  Bất Ngờ Giải Nghệ Giữ Tâm Bão Lùm Xùm Về Bản Thân! Liệu Đây Có Phải Là Sự Trốn Tránh Trách Nhiệm?

"Ê! ê biết tin gì không? "A" giải nghệ rồi đó"

"Thật á?!"

"Ừ đúng rồi mày, hình như có tin bà ta còn bạo hành cấp dưới với ngoại tình nữa đó, có cả vid nè"

"Đâu đâu? Không phải bà này có chồng rồi sao? còn đi giải nghệ, bà này làm cái trò gì vậy trời"

"Chả thế, bà này hình như còn dùng chất cấm... Không tin được, người mẫu top đầu đó!"

"Vãi chưởng... Ê nhìn quen vậy? Sao tao cứ thấy giống cái Nguyệt Minh"

"Ơ vãi! mày không biết thật á? Đó là mẹ nó đó"

"Hả!!! Thật á??"

"Suỵtttt nói bé thôi"

Hai nữ sinh lén quay xuống nhìn phía cuối lớp, ánh mắt dò xét chắc chắn rằng người mà họ đang bàn tán không nghe thấy. Rồi họ vội vàng quay lên tiếp tục trò chuyện, tránh sự nghi ngờ. Những dòng chữ dài trên trang giấy trắng ngưng lại, nàng nhìn chằm chằm vào quyển vở, đôi mắt đượm buồn và rối bời.
Gần đây, những lời thì thầm bàn tán về nàng và gia đình càng ngày càng nhiều, lan rộng từ góc phố nàng sống cho đến lớp học, rồi vào tận cuộc sống riêng tư. Điều khiến nàng đau lòng hơn cả không phải là những lời đồn về mình, mà chính là những lời đả kích nhắm vào mẹ - người phụ nữ mà nàng luôn tôn thờ và ngưỡng mộ. Trong mắt nàng, mẹ là một người hoàn hảo. Một hình mẫu mạnh mẽ, xinh đẹp, thông minh, mà mỗi ngày nàng đều cố gắng để trở nên giống. Mẹ đã cho nàng thấy cách sống tự tin, biết yêu thương bản thân và giá trị của nhan sắc trời phú. Nhưng bên ngoài, những người xung quanh lại chẳng nghĩ như thế.
Họ đồn thổi rằng mẹ nàng chỉ là một kẻ lẳng lơ, phản bội, một người đàn bà tham lam, lợi dụng sự giàu có của cha nàng để đạt được cuộc sống sung túc. Những lời đàm tiếu độc địa ấy càng lúc càng khiến nàng tức giận. Họ nói mẹ nàng tự cao tự đại, được chút quyền lực trong tay mà như thể đang nắm giữ cả thế giới. Những lời nói đầy ác ý, khiến trái tim nàng trĩu nặng.
Nàng không hiểu vì sao chỉ vì những lời thêu rệt của báo chí, người ta có thể phán xét mẹ nàng một cách dễ dàng đến thế, mà không hề nhìn thấy sự hi sinh thầm lặng, sự cố gắng không ngừng nghỉ của mẹ. Họ chỉ thấy bề ngoài, chứ chẳng bao giờ nhìn thấy bên trong cũng không thể hiểu được nỗi đau và những thách thức mà mẹ nàng đã phải vượt qua để giữ được vị trí mà có nhiều kẻ tham lam hơn thế muốn với tới. Nhưng liệu sự thật có phải như vậy? Dẫu vậy, nàng vẫn ngồi đó, lặng lẽ cầm cây bút, lòng chất chứa bao suy nghĩ mâu thuẫn, một phần vẫn là tình yêu thương, một phần khác lại là cảm xúc bất lực bị kéo xuống giữa những lời nói tiêu cực.

_Ngày 15 tháng 6 năm 2016_

Hôm nay, bầu trời trong xanh đến lạ thường, ánh nắng dịu nhẹ của những ngày đầu hè trải dài khắp nơi, xuyên qua các tán lá chiếu xuống mặt đất, tạo nên một khung cảnh thanh bình. Không khí trong lành, mát mẻ, mang theo hương vị của đất trời tươi mới. Cảnh vật xung quanh dường như tĩnh lặng, yên bình, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thoảng qua, tạo nên một cảm giác thư thái và an yên đến lạ. Tất cả như hòa quyện, khiến lòng người cũng trở nên nhẹ nhàng và thanh thản hơn.
Nàng thong dong sải bước dưới ánh nắng lung linh, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp của thiên nhiên. Mỗi bước đi của nàng nhẹ nhàng, hòa quyện với sự tĩnh lặng xung quanh. Sau một lúc, nàng chọn cho mình một chỗ dưới bóng cây rợp mát, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, tận hưởng khoảnh khắc yên bình trước mắt. Cách đó không xa văng vẳng tiếng nói cười của một đôi, đủ để nàng nghe thấy. Âm thanh ấy hòa vào không gian yên tĩnh, mang theo chút ấm áp và bình an của cuộc sống thường ngày. Nàng mỉm cười, cảm nhận niềm vui yên tĩnh của không gian xung quanh.

"Úi, nhìn nè chồng, hình như gần chỗ mình mới có vụ tai nạn"

"Đâu đưa chồng xem"

"Ui đúng rồi này, ngay gần tiệm cái nhà "M" luôn"

"Nhìn kinh nhỉ, đi ngay tại chỗ luôn"

Người vợ lắc đầu nhìn điện thoại, thở dài. Tai nạn giao thông luôn là điều không ai mong muốn, nó xảy ra bất ngờ, không báo trước, mang đến bao hậu quả đau thương. Những phút giây bất cẩn hay chỉ một khoảnh khắc nó có thể ập đến bất cứ lúc nào, cướp đi mạng sống, làm thay đổi cuộc đời của nhiều người. Những người ở lại càng đau đớn hơn, họ phải chịu những nỗi đau mất mát và tuyệt vọng, khi phải đối diện với khoảng trống không thể lấp đầy.

"Ơ? Đây không phải người mẫu "A" sao?"

"Hả? Đó là ai vậy vợ?"

"Đây này, người mẫu Trần Bảo "A", không phải rất giống sao??"

Cái tên quen thuộc, nghề nghiệp cũng không hề xa lạ "Người Mẫu Trần Bảo A" nghe sao mà giống mẹ nàng đến kì lạ. Nàng bất giác giật mình, trong khoảnh khắc cái tên đó vang lên  một luồng cảm xúc hỗn độn chạy trong tâm trí nàng, nàng không mong rằng đó là sự thật. Đó là  khoảnh khắc mà tâm trí nàng đấu tranh giữa hy vọng và nỗi sợ hãi, khi sự thật vẫn chưa được xác nhận nhưng linh cảm mách bảo nàng rằng có điều gì đó rất không ổn đang diễn ra. Nàng vội vàng lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo ra, đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy, yếu ớt cố gắng giữ lấy chiếc điện thoại gõ từng dòng chữ vào thanh tìm kiếm...

❗HOT❗ Hà Nội: Tai Nạn Oto Kinh Hoàng Trên Đường D, 1 Nạn Nhân Tử Vong Tại Hiện Trường.
❗HOT❗ Nghi Ngờ Người Trong Vụ Tai Nạn Thảm Khốc Trên Đường D Là Người Mẫu A.
❗HOT❗ Bàng Hoàng ! Người Mẫu A Qua Đời Sau Tai Nạn Giao Thông...
❗HOT❗ ...

Ánh mắt nàng lướt qua từng dòng tin tức trên màn hình, từng chữ một như khắc sâu vào tâm trí. Nỗi lo lắng không ngừng trào dâng trong lòng, môi mềm cắn chặt đến mức gần như bật máu. Cả cơ thể nàng run rẩy trước viễn cảnh tồi tệ mà nàng chưa từng muốn đối diện. Sự sợ hãi len lỏi trong từng hơi thở, như một bóng đen phủ kín tâm trí, khiến nàng gần như ngạt thở. Điều nàng không muốn đối diện nhất, giờ đây dường như đang đến rất gần, ngoài tầm với của mọi sự kiểm soát. Chiếc Lexus màu đỏ pha lê đã không còn nguyên vẹn sau vụ va chạm nghiêm trọng. Thân xe bị móp méo, những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi. Trên xe, một bàn tay lộ ra ngoài, với dòng máu đỏ tươi chảy xuống, loang thành một vũng lớn trên mặt đất, nhuộm đỏ cả một khoảng. Trái tim nàng như thắt lại, đau đớn, mắt nàng mở to, bàn tay nàng siết chặt điện thoại hơn khi nhìn thấy biển số xe... Nàng đứng bật dậy, trong đầu không còn chỗ cho bất kỳ suy nghĩ nào khác. Bản năng thúc giục, nàng phải chạy, chạy thật nhanh về nhà.
Nàng chẳng biết mình đã chạy kiểu gì, chạy bao lâu, nhưng giờ đây nàng biết mình đang đứng trước cửa nhà. Không kịp tháo giày, nàng lao thẳng vào bên trong, bước chân gấp gáp vang vọng trên nền nhà lạnh lẽo. Phòng khách rộng lớn hiện ra trước mắt, và ở giữa căn phòng, cha nàng đang đứng đó, một mình với khuôn mặt thất thần. Nhìn thấy ông, trái tim nàng thắt lại. Bố nàng, người đàn ông luôn mạnh mẽ và kiên định, giờ đây trở nên yếu đuối đến lạ. Ông không nói gì, chỉ đứng im lặng, đôi mắt nhìn nàng không giấu được cảm xúc đau khổ. Cả căn phòng chìm trong một bầu không khí ngột ngạt và nặng nề, sự im lặng ấy như đè nén lên đôi vai nàng.
Nàng run rẩy tiến từng bước, đôi chân như không còn sức lực. Ánh mắt nàng rưng rưng, chất chứa nỗi sợ hãi xen lẫn một tia hy vọng mong manh về mẹ. Có lẽ, trong thâm tâm, nàng vẫn chưa dám đối diện với sự thật, vẫn tin rằng điều tồi tệ chưa xảy ra.

"Mẹ... mẹ đâu rồi...?"

Nàng lắp bắp, giọng nghẹn lại, lời nói thốt ra đứt quãng, không rõ ràng. Mỗi từ ngữ như đâm sâu vào lòng nàng, vừa là câu hỏi, vừa là lời cầu nguyện. Ông nhìn nàng, không dám trả lời, chỉ đứng đó, ánh mắt u ám và trống rỗng của ông như một câu trả lời dõ dàng nhất khiến nàng chết lặng. Cảm giác tuyệt vọng dần xâm chiếm, khiến nàng không thể thở nổi.

"BỐ! MẸ ĐÂU RỒI!?"

Nàng không thể kìm nén được nữa rồi... Nàng hét lên, tiếng hét của nàng xé tan bầu không khí im lặng trong căn phòng rộng lớn, sự đau đớn cuối cùng cũng vỡ òa. Nàng ngã quỵ xuống sàn nhà lạnh lẽo, đầu gối đập mạnh xuống nền nhưng chẳng hề cảm thấy đau, bởi nỗi đau trong lòng nàng đã lấn át tất cả. Những giọt nước mắt tuôn trào không ngừng, nóng hổi trên đôi má nhợt nhạt. Vừa khóc, nàng vừa hét lên, từng tiếng gào thét đau đớn đến tuyệt vọng vang dội khắp căn phòng. Tiếng hét đó không chỉ là nỗi buồn, mà còn là sự tan vỡ, sự bất lực của một trái tim bị xé nát thành từng mảnh. Nỗi đau ấy dường như không có điểm dừng, cứ như đang thiêu đốt tâm can nàng, khiến nàng khốn khổ, chìm sâu trong cảm giác mất mát vô tận.
Nhìn thấy con gái đau đớn ngã gục xuống sàn, ông không thể nào giữ được vẻ điềm tĩnh nữa. Trái tim ông như thắt lại, cảm giác bất lực và tuyệt vọng dâng trào. Ông vội tiến đến, quỳ xuống bên cạnh, ôm chặt lấy nàng trong vòng tay gầy guộc của mình. Bờ vai ông khẽ run, bàn tay không ngừng vỗ về tấm lưng nhỏ bé của con gái, như thể cố gắng truyền cho nàng chút sức mạnh, chút an ủi. Nhưng sự thật là chính ông cũng chẳng thể tự an ủi được bản thân. Ông cảm nhận rõ ràng nỗi đau mất mát ấy đang gặm nhấm từng mảnh tâm hồn mình, đè nặng lên trái tim, khiến ông không thể thở nổi. Những giọt nước mắt vốn dĩ đã kìm nén, nay cứ thế trào ra, lăn dài trên khuôn mặt hốc hác của người đàn ông từng mạnh mẽ. Ông cũng không thể nào chấp nhận được sự ra đi đột ngột của vợ mình. Nỗi đau quá lớn, quá đột ngột, đến mức ông vẫn chưa thể tin rằng người phụ nữ từng kề cận bên ông giờ đây đã không còn. Bàn tay ông run rẩy vuốt ve con gái, từng cử chỉ vừa dịu dàng vừa đẫm nỗi tuyệt vọng, như thể chính ông cũng đang tìm kiếm một sự an ủi từ nàng, nhưng cũng biết rằng không có gì có thể làm dịu đi nỗi đau này.

_Ngày 16 tháng 6 năm 2016_

New: Đám Tang Của Nữ Người Mẫu A: Sự Ra Đi Đột Ngột.
Bình luận:
"Ủa c**t thật à?"
"Đáng đời, ai bảo hống hách cho lắm nghiệp quật là phải"
"Vô cùng thương tiếc cho một số phận con người..."
"Haha qua tạo nghiệp nay gặp quả báo"
"Không tin được... Thần tượng của tôi không còn"
"Cảm ơn chị đã cống hiến hết mình với đam mê"
...

Nàng lướt qua từng dòng tin tức, từng bình luận, dù là tốt hay xấu, tất cả đều như những nhát dao vô hình cắm sâu vào lòng nàng. Những lời đồn đoán, những câu chữ lạnh lùng và tàn nhẫn. Người ta bàn tán về sự ra đi của mẹ nàng không chút ngại ngần, như thể chỉ là một câu chuyện giật gân để thỏa mãn sự tò mò và khát khao thông tin của họ.
Ngước nhìn ra bên ngoài qua cánh cửa sắt, nàng thấy những người bảo vệ đang đứng chắn trước đám nhà báo và paparazzi. Nhưng đám người đó không hề lùi bước, lặng lẽ núp trong đám đông đến viếng, cố gắng chĩa máy ảnh về phía ngôi nhà, về phía nàng. Họ không bỏ sót một cơ hội nào để chụp lấy một bức hình của nàng, hay bất kỳ ai liên quan đến mẹ nàng. Sự trơ trẽn và vô cảm của họ khiến nàng cảm thấy kinh tởm. Đứng trước sự đau thương, những con người đó vẫn mang trong mình dã tâm tham lam, độc đoán và vụ lợi. Họ không quan tâm đến nỗi đau của gia đình nàng, mà chỉ chăm chăm vào việc khai thác nó, biến nỗi mất mát của người khác thành tin tức nóng hổi, thành thứ để kiếm lợi. Nàng nhìn họ với đôi mắt trống rỗng, cảm giác như thế giới này chỉ còn lại sự tàn nhẫn và lạnh lùng.
Suốt những ngày đưa tiễn mẹ đến nơi an nghỉ cuối cùng, nàng chẳng một lần ngước đầu lên. Từng bước chân của nàng nặng nề, như kéo theo cả một trái tim tan vỡ. Khuôn mặt nàng hốc hác, ủ rũ đến mức không còn chút máu, trắng bệch và vô hồn, như thể tất cả cảm xúc bên trong đã bị rút cạn. Ánh mắt nàng đờ đẫn, nhìn xuống mặt đất nhưng không thực sự thấy gì. Từng giờ từng phút trôi qua, nàng chỉ lặng lẽ đi theo đám đông, làm những việc cần làm, nhưng tâm trí nàng đã không còn ở đó nữa. Một nửa linh hồn nàng dường như đã rời đi theo mẹ, bỏ lại phần còn lại trống rỗng, lạc lõng giữa nỗi đau. Mọi thứ xung quanh chỉ là mờ nhạt và xa xăm, tiếng người trò chuyện, những lời an ủi chỉ vang lên thoang thoảng bên tai nhưng không thực sự chạm vào lòng nàng.
Mẹ nàng đã ra đi, và với nàng, thế giới đã mất đi ý nghĩa. Tất cả chỉ còn lại là một khoảng trống sâu thẳm, lạnh lẽo bao phủ.

____________________________

Mình là tác giả đây! Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc tiểu thuyết nhỏ của mình nhé :3
Mình định viết chương này hết về quá khứ của nữ chính nhưng có vẻ dài quá vì gần 4k từ lận:)) nên mình tóm gọn lại những chi tiết cần thiết trong 1 chương thui, để quay về lại bối cảnh của nam chính và nữ chính.
Mình sẽ giải thích dòng thời gian cho các bạn dễ bắt được mạch truyện nhé
Chương 1 (Hiện tại- bối cảnh năm 2023) --> Chương 2-3 (Quá khứ- 5-6 năm trước 2017) *khoảng thời gian yêu nhau của cp chính*--> Chương 4 (đoạn đầu là như chương 2-3 nhưng sau đó là quá khứ năm 17 tuổi của nữ chính và khởi nguồn cho sự hình thành nên tính cách nữ chính sau này) ---> Sau đó mình sẽ cho câu chuyện về thời gian giống chương 2-3, cuối cùng là quay về hiện tại (2023).

Chân thành cảm ơn bạn đã giành thời gian đọc "Đứa con tinh thần" của mình nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top