Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

"Sao anh/em lại ở đây?" Hai người cùng nhau đồng thanh nói, bỗng Điền Chính Quốc như lờ mờ nhớ ra gì đó liền hỏi:

"Em là chủ tịch Kim, công ty Kim Thị? Con của chủ tịch Kim công ty của anh - Kim Vĩ Trí?"

"Đúng vậy." Kim Thái Hanh thản nhiên nói, Điền Chính Quốc đứng phía đối diện cậu, mặt đờ đẫn ra. Thì ra là vậy, chả trách sao khi vừa nghe cái tên Kim Vĩ Trí lại cảm thấy hơi quen thuộc, hoá ra là cha cậu, người anh được nghe qua từ Mẫn Doãn Kỳ.

Điền Chính Quốc vẫn chưa hết ngốc liền bị một lực đạo kéo anh vào mà ôm chặt, như thể lỡ buông lỏng một chút anh sẽ tan vào không khí mà biến mất. Kim Thái Hanh nói:

"Em rất nhớ anh." Hai tay cậu siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Điền Chính Quốc, vùi đầu vào hõm cổ của anh, tham lam hít lấy mùi hương của người mà cậu mong nhớ, khoé mặt bỗng dâng lên một tầng sương mỏng. Lúc Điền Chính Quốc lấy lại được bình tĩnh cũng vừa kịp nghe thấy câu mà cậu nói, trong lòng như bị cái gì chọc trúng, ngứa ngáy và khó chịu. Người này đây, người đang ôm anh đây là người mà anh yêu thương nhất, ngày đêm nhớ mong, Điền Chính Quốc đưa hai tay lên đặt lên tấm lưng rộng lớn của cậu.

Bốn năm, đủ xa rồi, không cần biết tới cái hôn ước chết tiệt kia nữa, Điền Chính Quốc anh sẽ tự đứng lên giành lại cậu, nhất định là vậy!

Khi hai người đang đứng đối mặt với nhau, khoảng cách đang rút ngắn dần, định hôn, thì có một người đã đứng ở phía cửa kia tự lúc nào, đang phóng ánh mắt chứa đầy tia lửa về phía hai người, cô ả chợt nghĩ gì đó, rồi thu lại nét mặt giận dữ rồi lại bày ra vẻ mặt hoảng hốt, ủy khuất:

"Thái Hanh anh...." Một giọt nước mắt rơi xuống từ khuôn mặt trác đầy phấn của cô.

Hai người phía bên trong nghe thấy giọng nói thì hơi giật mình, buông nhau ra, nhưng tay của cậu vẫn nắm chặt lấy tay anh không có dấu hiệu muốn rời, Dương Linh Chi thấy cảnh đó càng thêm tức giận, tay nắm lại hình nắm đắm, gương mặt lại chẳng có biểu hiện gì khác thường.

"Cô không biết gõ cửa?" Kim Thái Hanh gằng giọng lên nói, thật làm phá vỡ khung cảnh lãng mạn của cậu, tức chết Thái Hanh cậu rồi, hừ, Kim Thái Hanh nghĩ.

"Thái Hanh, mẹ kêu em mang cơm đến cho anh, nên...."

"Tôi không ăn, ra ngoài!" Kim Thái Hanh hạ lệnh đuổi Dương Linh Chi đi, đột nhiên trên gương mặt trắng bệch do phấn của cô ả, xuất hiện thêm dòng nước mắt, ả nói:

"Thái Hanh, em là vợ tương lai của anh, em phải có nghĩa vụ chăm sóc cho anh mà."

"Như cô nói, cô chỉ là vợ tương lai chứ cô đã là vợ của em ấy đâu, vả lại, em ấy đã chấp nhận cưới cô? Chuyện của tương lai để khi nào thành rồi hẵng mang ra nói, nơi này không thuộc về cô, mời cô đi cho." Điền Chính Quốc vốn im lặng, lại lên tiếng nói giúp cho cậu, dứt lời còn quay sang phía cậu cười ngọt ngào. Dương Linh Chi thấy cảnh đó thì tức hơn, định mở miệng ra nói gì đó thì lại bắt gặp thanh âm không mấy tốt đẹp của Kim Thái Hanh nói từ cút, đành dẫm chân mạnh xuống nền mang theo gương mặt méo xệch, xoay gót bỏ đi.

Khi thấy không gian đã yên bình trở lại, Kim Thái Hanh liền quay sang phía Điền Chính Quốc hỏi:

"Anh, rốt cuộc anh đã gặp phải niềm vui gì bên đó mà lại biệt tăm tận bốn năm, đã vậy biết bao lần em gọi, anh đều không bắt máy, em hỏi Điền Vũ Đình, hỏi Phạm Vi tỷ thì không ai biết, anh có biết là em lo cho anh lắm không?"

"Thái Hanh, có những thứ phải cần thời gian để chấp nhận từ từ, nhưng vô tình, thời gian mà anh cần lại nhiều đến không ngờ, anh xin lỗi, thời gian này đã để em chịu khổ, nhưng bây giờ anh về rồi, anh sẽ bên cạnh giúp đỡ em, được chứ?" Điền Chính Quốc nắm lấy bàn tay cậu đặt lên tay mình, giọng nói có phần khẩn trương. Điền Chính Quốc đã quyết định rồi, anh sẽ không xa cậu nữa, chắc chắn sẽ không!

Kim Thái Hanh không nói gì nữa, lặng lẽ tiến lại gần ôm anh, nói khẽ:

"Anh về rồi, thật tốt!"

Điền Chính Quốc đưa tay luồng vào những sợi tóc mềm mại của cậu mà xoa nhẹ, môi cũng nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ nói:

"Thái Hanh, anh về rồi."
.
.
.
.

End chap 31

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top