Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Triết Hạn đón Cung Tuấn về nhà, thật lâu rồi người nhà mới thấy hắn cười và nói nhiều như thế, vậy nên đã ngầm chấp nhận Cung Tuấn nhưng Trương Triết Hạn vẫn chưa yên lòng, chỉ cần người nhà của hắn làm khó dễ hay ghét bỏ Cung Tuấn, hắn sẽ lập tức đưa anh đi.

Cũng may là việc hắn sợ không xảy ra, Cung Tuấn sống ở Trương gia vô cùng thoải mái, không những thông minh, khéo léo, có thể đứng bên cạnh Trương Triết Hạn trên thương thường mà còn ngoan ngoãn, biết chăm sóc người khác. Chỉ là Cung Tuấn vẫn chưa buông bỏ được triệt để phòng bị với Trương gia.

Trương Triết Hạn đi làm về, việc đầu tiên hắn là là đi tìm vợ mình:

-Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn?

-Nó dưới bếp kìa.

Trương Triết Hạn chạy xuống, thấy Cung Tuấn đang đeo tạp dề, quay lại, hai mắt anh đỏ hoe, ngấn nước, đứng bên cạnh là cô giúp việc tận tụy. Khác với nấu ăn cùng Dương Hàn Băng, cô giúp việc thích nấu ăn cùng Cung Tuấn, vừa có người trò chuyện lại vừa học được các món mới, Cung Tuấn còn rất giỏi làm bánh. Trương Triết Hạn đau lòng lau đi giọt nước mắt sắp rơi kia.

-Tuấn Tuấn, sao thế, ở nhà có ai khiến em ủy khuất?

-Tiểu Triết, không có, do em thái hành thôi.

-Thật sao?

Trương Triết Hạn nóng vội, lại thấy người kia bật cười, xác định chắc chắn Cung Tuấn chỉ chảy nước mắt do thái hành chứ không phải khóc, hắn mới thở phào ôm eo anh. Cung Tuấn hơi tránh ra:

-Ở đây còn có người.

-Em yên tâm, dì ấy sống từng ấy năm, không có chuyện gì chưa từng thấy đâu.

Cung Tuấn trừng Trương Triết Hạn một cái, mặt cũng có xu hướng đỏ lên, tại sao ông trời lại cho hắn miễn nhiễm với thôi miên nhỉ, lại thêm da mặt dày hơn cả áo chống đạn thế này nữa.

Dì giúp việc vẫn giả vờ không nghe không nhìn, không biết, nếu không phải bà đang dở tay thái thịt sống thì chắc chắn bà đã tránh đến chỗ nào thật xa rồi. Sống đến bây giờ, chuyện lạ nào trên đời bà cũng nghe, chỉ là vẻ mặt vô sỉ của cậu chủ là bà mới được diện kiến thôi.

-Được rồi, buông ra để em làm cơm đã.

-Để anh giúp một tay.

-Thôi khỏi!

Dì giúp việc và Cung Tuấn đều đồng thanh cương quyết cự tuyệt, Trương Triết Hạn cũng tự biết tay nghề của mình, cười cười ôm eo Cung Tuấn như một cái đuôi phía sau, không đòi giúp nữa cũng không ra ngoài.

Ăn cơm xong, Trương Triết Hạn lên phòng ngủ làm việc, hắn có phòng làm việc riêng nhưng từ khi Cung Tuấn về nhà thì căn phòng đó bị thất sủng. Trương Triết Hạn đặt máy tính lên một chân, chân còn lại để Cung Tuấn gối.

-Tiểu Triết, mọi người vẫn giục anh tìm người mang thai thuê đúng không?

Trương Triết Hạn đang chậm rãi vuốt tóc Cung Tuấn liền ngừng lại, rời mắt khỏi laptop quay sang nhìn Cung Tuấn, có chút tức giận, rõ rằng hắn đã nói mọi người không được phép nhắc đến vấn đề con cái trước mặt Cung Tuấn rồi mà.

-Là ai đã nói chuyện này trước mặt em?

-Không có, tiểu Triết, nhưng em đủ thông minh để biết.

Đây là một điểm trừ của việc quá thông minh, hắn không muốn làm Cung Tuấn buồn nhưng lại chẳng bao giờ giấu được anh trót lọt cả, hoặc là có tót lọt thì hắn cũng sẽ hoài nghi là có phải Cung Tuấn đã biết mà vờ như không biết không.

-Mọi người cũng chỉ muốn tốt cho anh, tiểu Triết, anh nghe em nói này... ưm...

Trương Triết Hạn cúi xuông, hôn lên môi Cung Tuấn, ngăn không cho từ tiếp theo bật ra khỏi môi anh, hắn không muốn nghe Cung Tuấn nói những lời như "em không sao đâu" hay "thực ra mượn người mang thai cũng rất tốt, mọi người nhà anh đều muốn cháu đích tôn", vì khi nghe những lời đó, luôn luôn là Cung Tuấn chịu thiệt thòi.

Cung Tuấn bị hôn đến cả gương mặt đều đỏ bừng.

-Khoan, nghe em nói đã.

-Hửm, nếu nói những lời khiến mình thiệt thòi thì coi chừng anh giận em nhé.

-Thật ra thì em có thể sinh con cho anh.

-Không, Phạm Tân Vỹ từng nói về việc đàn ông phẫu thuật để mang thai, quá nguy hiểm. Em đã yếu sẵn rồi, anh không cho phép.

Trương Triết Hạn ngay lập tức gạt đi, Cung Tuấn còn muốn vì hắn mà hi sinh đến mức nào nữa chứ. Cung Tuấn chưa kịp nói gì thêm đã bị Trương Triết Hạn đè ra, hôn một đường từ môi đến yết hầu rồi đi xuống dưới. Cung Tuấn không chống cự lại được thế công mạnh mẽ kia, theo từng cái hôn mà bật ra tiếng thở dốc. Vẻ mặt bị hôn đến mơ hồ của anh càng kích thích Trương Triết Hạn,  hắn quay lại ngấu nghiến môi anh, một tay luồn vào trong áo Cung Tuấn, vuốt ve hai quả đỏ có xu hướng dựng thẳng lên kia.

-Tuấn Tuấn, em nhớ cho kỹ, về sau, mỗi lần em nhắc đến chuyện có con, anh sẽ làm em một lần, làm đến khi nào em không còn đả động đến nó nữa mới thôi.

-Khoan, tiểu Triết... cửa chưa khóa... từ từ đã... đừng... đừng động vào chỗ đó...

Trương Triết Hạn nói được làm được, khiến cho Cung Tuấn hôm sau không xuống nổi giường.

Mấy tháng sau, Cung Tuấn thực sự muốn từ bỏ ý định nói thật với Trương Triết Hạn vì cứ động nói là khiến Trương Triết Hạn động dục, bất kể là phòng ngủ hay phòng tắm, ở nhà hay trên xe.

Vừa hay đến lúc Châu Dã định tổ chức đám cưới, mà nhà trai chính là Mã Văn Viễn khù khờ. Châu Dã vốn không đồng ý đám cưới, vì cô vẫn quan niệm cô mà Mã Văn Viên thuộc hai thế giới, Mã Văn Viễn chỉ làm theo luật. Trong khi đó, Châu Dã bị ảnh hưởng bởi quá khứ của Cung Tuấn, luôn cho rằng công bằng với mình chỉ có thể do bản thân tự giành lấy. Cung Tuấn phải khuyên nhủ cô rất nhiều lần, Châu Dã mới hiểu ra.

-Yên tâm, anh sẽ không làm gì khiến hai đứa khó xử.

-Vấn đề không phải tại anh, em sợ sau này em vẫn sẽ tự mình ra tay trước khi chờ Mã Văn Viễn điều tra ra.

-Tiểu Dã, tuy anh cũng không tin tưởng Mã Văn Viễn, nhưng em hãy thử tin tưởng cậu ta xem. Mọi việc trong quá khứ coi như đã kết thúc, có như thế thì em mới sống như người bình thường được.

Cung Tuấn khoác tay Châu Dã đi lên lễ đường, nhẹ nhàng vỗ xỗ lên đỉnh đầu cô rồi mới trao vào tay Mã Văn Viễn. Trương Triết Hạn đón Cung Tuấn về chỗ ngồi bên cạnh mình, vỗ vỗ tay anh.

-Quả bom của em cũng gả đi rồi, sau này chỉ cần vui vẻ sống cạnh anh là được.

-Ừm.

Cung Tuấn mệt mỏi, hơi dựa vào Trương Triết Hạn, hắn lập tức nhận ra ngay:

-Nếu em mệt thì chúng ta vào trong nghỉ ngơi trước.

Cung Tuấn lắc đầu, anh hiểu rõ cơ thể mình không phải mệt vì bệnh. Anh là đang lo lắng mấy tháng sau mình phải làm sao mới che giấu được Trương Triết Hạn.

Tiệc vừa được các phục vụ bê lên, Cung Tuấn chưa ăn được ba miếng đã nhịn lại cơn buồn nôn trong dạ dày, đi một mạch vào nhà về sinh. Tuy trên mặt anh không bểu hiện gì nhưng vẫn không qua mặt được Trương Triết Hạn, hắn lập tức đứng dậy đi theo.

Trương Triết Hạn một đường đi theo Cung Tuấn vào nhà vệ sinh, vừa đau lòng vừa lo lắng thấy anh ôm bồn cầu nôn đến dạ dày cũng co thắt, vỗ vỗ lưng cho anh. Hình như tình trạng này không phải chỉ mới xảy ra hôm nay, nhưng khi nào hắn hỏi, anh cũng chỉ trả lời qua loa là dạ dày yếu từ trước, dạo này ăn nhiều quá nên không tiêu. Nhưng rõ ràng hôm nay Cung Tuấn chưa ăn được gì mà.

-Dễ chịu hơn chút nào không?

-Em không sao đâu.

-Để vậy không được, ngày mai anh sắp xếp công việc đưa em đi bệnh viện.

-Không cần đâu, em tự đi.

Trương Triết Hạn hết siết chặt bàn tay rồi lại thả lỏng, cuối cùng hắn thở ra một hơi, để không nặng lời với Cung Tuấn.

-Tuấn Tuấn, em định lừa ai? Lần nào anh nói mang em đi viện, em cũng bảo em tự mình đi. Nhưng bệnh của em cả tháng nay còn không đỡ, em bảo anh làm sao yên tâm?! Cho nên ngày mai chúng ta cùng đi.

Cung Tuấn không chối được nữa, gật đầu cùng hắn đi ra ngoài, chuyện này nói ra, anh cũng không biết làm sao. Không phải Cung Tuấn không tin Trương Triết Hạn,  chỉ là chuyện này thực sự rất khó nói.

Sau buổi lễ, Trương Triết Hạn đưa Cung Tuấn về nhà, hắn vẫn luôn để ý đến tâm trạng Cung Tuấn suốt buổi lễ, cho dù Cung Tuấn không thể hiện ra ngoài thì hắn cũng phát hiện ra anh vẫn luôn căng thẳng. Trương Triết Hạn để Cung Tuấn ngồi lên giường, bê một thau nước ấm ra, đặt hai chân anh vào, nhẹ nhàng mát xa. Trước mặt hắn, Cung Tuấn cũng không che giấu vòng vảy ở cổ chân lấp lánh như đá quý kia.

-Tuấn Tuấn, anh biết em vẫn có chuyện che giấu anh, anh tôn trọng em nên không hỏi, nhưng anh rất lo lắng. Anh lo chuyện này là về sức khỏe của em, sợ em mắc bệnh gì đó mà sợ anh lo lắng nhưng không nói. Nhưng dựa vào những gì chúng ta đã trải qua, em không thể tin tưởng để anh chia sẻ với em sao, tin tưởng anh đủ mạnh mẽ để gánh vác cùng em sao? Không lẽ trong mắt em, anh lại vô dụng như thế?

-Em không...

Cung Tuấn không ngờ thái độ của mình lại khiến Trương Triết Hạn nghĩ lung tung như thế. Anh thở dài, giữ mắt Trương Triết Hạn nhìn thẳng vào mắt mình:

-Em sẽ nói, nhưng anh phải bình tĩnh, đừng ngắt lời em, được không?

Trương Triết Hạn căng thẳng gật đầu.

-Em có thai.

Cung Tuấn vừa dứt lời, Trương Triết Hạn đã suýt nữa nhảy dựng lên, nhưng bị Cung Tuấn giữ lại, ném cho hắn ánh mắt cảnh cáo, hắn đành mím môi nghe cho hết.

-Nhưng không phải em phẫu thuật để mang thai, anh biết tối nào em cũng ở nhà mà, làm sao có thời gian phẫu thuật. Thực ra, người cá do số lượng ít nên nam hay nữ đều có thể mang thai. Chỉ là em sợ con người không tiếp thu được sự thật này, dù sao thì nó quá mức...

-Em... chuyện như vậy không nói được với người khác mà em cũng không nói với anh?! Anh không biết em có thai mà chăm sóc, không biết em thèm ăn gì, không biết em có mệt mỏi không? Làm sao đây?

-Anh cho em nói sao hả?

Cung Tuấn vừa xấu hổ vừa tức giận đỏ mặt hỏi lại, những lần trước cho dù anh nói phải nghiêm túc nói chuyện thì cũng chưa được một câu đã bị hắn hôn chặn miệng, còn tiện thể làm luôn, khiến anh cũng không còn hơi sức để nói.

Trương Triết Hạn tự biết mình đuối lý, nhưng hắn cũng không quan tâm, điều hắn quan tâm bây giờ là hắn có con, là do người hắn yêu sinh cho hắn. Trương Triết Hạn ngay lập tức ôm lấy thắt lưng Cung Tuấn, xoay vòng vòng. Đến khi được thả xuống, Cung Tuấn đã mềm nhũn dựa vào lòng hắn.

-Tuấn Tuấn, em sao thế?

-Không sao, hơi chóng mặt...

Cái tên dễ xúc động này, vẻ trầm ổn của Chủ tịch Trương vứt đâu hết rồi, không biết cách nhẹ nhàng với người mang thai sao? Nhìn Trương Triết Hạn vừa lo lắng vừa luống cuống hỏi thăm mình, anh cũng hết cách, làm sao trách ngưòi lần đầu làm ba được.

-Vấn đề là đừng để ông bà và ba mẹ biết, họ sẽ không tiếp nhận nổi đâu.

-Họ không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.

-Tiểu Triết, nghe em nói này. Họ chấp nhận để em vào đã là nhượng bộ cuối cùng rồi, đừng để họ... Nói tóm lại, anh phải giữ kín chuyện này, nếu không, em sẽ mang theo đứa bé này đi.

Cung Tuấn cũng sẽ không làm thế thật, nhưng anh biết Trương Triết Hạn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ anh bỏ đi, nên mới đen ra dọa vậy thôi. Trương Triết Hạn lập tức lắc đầu nguầy nguậy:

-Không nói, không nói là được.

-Vậy nên anh cứ nói là đã tìm được người mang thai hộ, chúng ta chỉ cần ra nước ngoài trước khi bụng em to lên là được. Sau này nếu ba mẹ có xét nghiệm DNA thì đứa bé vẫn là con anh mà.

Trương Triết Hạn miễn cưỡng gật đầu, Cung Tuấn nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

-Em không thiệt thòi đâu, có anh yêu em nên em không thấy thiệt thòi.

Vậy là Trương Triết Hạn dùng tốc độ nhanh chóng hoàn thành công việc ở công ty rồi bàn giao cho ba hắn để đem Cung Tuấn đi tuần trăng mật tận hơn tám tháng, đến lúc về, hai người đem theo một đứa con trai kháu khỉnh.

Năm năm sau, Trương Triết Hạn đưa Cung Tuấn và con trai Trương Khang Viễn đi câu cá. Nhìn ba lớn câu cả buổi mới được một xô cá, Trương Khang Viễn ngạc nhiên, trò này dễ mà sao ba lớn mất nhiều thời gian gian thế. Bé con vẫy tay xuống nước, cá to thi nhau văng lên bờ, Cung Tuấn vội ôm lấy nó:

-Tiểu Viễn, ba nói không được dùng năng lực lung tung, có nhớ không?

-Nhớ ạ, tại ba lớn muốn ăn cá mà.

Trương Triết Hạn nín cười nhìn hai người đang giảng giải cho nhau về sự thư giãn khi đi câu cá, vợ đẹp, con ngoan, hắn đã cảm thấy vô cùng viên mãn rồi.

Còn về phần Trương Khang Viễn, Trương gia mới đầu luôn nghi ngờ dòng máu của bé, dù sao sự xuất hiện của bé quá bất ngờ và bí ẩn, vậy nên có thể bé là con của Cung Tuấn chứ không phải của Trương Triết Hạn. Trương gia đã âm thầm xét nghiệm DNA, làm sao cũng không ngờ đứa bé mang cả dòng máu của Trương Triết Hạn và Cung Tuấn. Nhưng hai người không muốn nói, họ cũng không ép, chỉ là với con dâu Cung Tuấn, lại càng thêm vừa lòng và cưng chiều.

8.10.2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top