Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Đại lao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy trên người Luyến Nhi đầy miệng vết thương, nước mắt Lục Vương gia lập tức đánh chuyển. Đứa nhỏ này đã theo hắn đi ra từ đống thi thể, khi đó ánh mắt y có bao nhiêu sinh động, hắn tự phát thệ với chính mình, nhất định phải bảo hộ đứa nhỏ này.

Bây giờ đã là lần thứ hai hắn xuống quỷ môn quan dẫn y trở về. Dung Diễn nhẹ nhàng vỗ về cái trán trơn bóng của y, nhớ đến cảnh tượng khi hắn xông vào ngự giam, toàn thân lại phát run một trận.

Nếu hắn không tới kịp thì sao? Những thái giám này đã điên rồi sao? Trong hoàng cung mà lại xảy ra chuyện này? Mộc côn giống như cánh tay người cắm ở trong cơ thể Luyến Nhi, hạ bộ nam tính nho nhỏ còn chưa phát dục thành thục đã bị hành hạ đến mức xuất huyết, toàn thân đều là vết thương. Luyến Nhi rõ ràng đã mất đi tri giác, hai mắt gắt gao nhắm chặt, đã hôn mê mà vẫn nhíu chặt mày.

Nếu hắn không đuổi tới kịp ── vào lúc đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy thái giám ghê tởm kia đang cầm một cây kéo thật to, nhấp tới muốn tiễn đi hạ bộ Luyến Nhi.

Dưới cơn tức giận, hắn đã quên là đang ở trong cung, ba quyền chặt đứt tay chân ba người kia. Hắn đích xác muốn giết ba người này, nhưng trực tiếp giết bọn họ vẫn còn tiện nghi cho bọn họ, hắn muốn cho bọn họ sống không bằng chết.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói: "Lục đệ, là ta."

Là giọng nói của Nhị vương gia.

Lục Vương gia vội vàng đến cởi bỏ dây trói cho Luyến Nhi: "Nhị ca, hiện tại bên ngoài sao rồi?"

Nhị vương gia thở dài: "Lục đệ, đệ cũng quá kích động rồi."

Dung Diễn không ra tiếng, hắn không oán giận việc làm của Hoàng Thượng đại ca.

Ngày đó...

Lục Vương gia vừa muốn há mồm đã bị Nhị vương gia đoạt trước, Nhị vương gia Dung Hàn nhẹ nhàng lắc đầu với lục đệ, ý bảo hắn không cần tranh cãi nữa.

"Hoàng huynh, thần đệ có một chuyện không rõ, muốn tìm Hoàng huynh chỉ giáo." Nhị vương gia cung kính cúi mình.

"Nói đi."

"Đại ca..." Thời điểm không có người ngoài, Nhị vương gia thường xuyên trực tiếp kêu Hoàng Thượng là đại ca, không giống các huynh đệ khác chỉ dám xưng là Hoàng huynh: "Huynh thật sự dám khẳng định Luyến Nhi là An Thừa?"

"Hàn, đệ cảm thấy có chút đáng ngờ?" Mắt Dung Diệp hiện lên một tia hi vọng, lại trong nháy mắt bao phủ lãnh khốc. Dung Diệp lấy mật tín qua: "Trẫm cũng hi vọng không phải, nhưng bằng chứng rõ ràng như vậy..."

Dung Diễn và Dung Hàn cùng nhau tiếp nhận mật hàm, từng câu từng chữ mỗi một hạng đều chứng minh Luyến Nhi là An Thừa.

Dung Diễn không tin, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng: "Hoàng huynh, đây cũng không phải là thật, năm đó là đệ ôm Luyến Nhi ra từ đống thi thể, làm sao y có thể là..."

"Đủ rồi, đừng nói nữa." Hoàng Thượng đột nhiên hét lớn một tiếng, trừng ánh mắt giống như chuông đồng, phẫn hận nhìn lục đệ: "Đệ cho là trẫm không muốn thả Luyến Nhi sao? Đệ cho là trẫm vô tâm sao?"

Nói tới đây vẻ mặt Hoàng Thượng lại hạ xuống, suy sụp ngồi ở long ỷ: "Nếu y chính là Luyến Nhi, chính là tiểu Luyến Nhi đơn thuần kia, cho dù trẫm đắc tội tất cả đại thần thì thế nào? Nhưng y không phải, y đến đây vì muốn báo thù cho vi phụ. Lục đệ... Đệ nói đệ năm đó cứu y trở về, còn vì y mai táng người nhà. Đệ có cách nào chứng minh những người đó không phải là gia quyến của Cảnh vương? Luyến Nhi sẽ không phải là con của Cảnh Vương?"

Dung Diễn không thể nói gì để chống đỡ.

Đêm đó, một mình Dung Diễn ở trong vương phủ uống rượu giải sầu, uống đến khi say mềm, lắc lư đi đến giữa đình viện, lại nghe được hai hạ nhân đang trộm thảo luận chuyện Luyến Nhi. Gọi hai người lại đây hỏi, mới biết được hai người là vì Luyến Nhi đau lòng, sắp chết còn phải đi chịu tội như vậy. Hóa ra Hoàng huynh hoàn toàn không biết gì về chuyện ở Ngự Trảm giam, mà người chết rồi cũng sẽ không ai giải oan cho bọn họ, mọi thứ rồi cũng biến thành tin đồn truyền lưu qua miệng hạ nhân.

Nghe xong lời nói, rốt cuộc Dung Diễn không khống chế được xúc động. Đứa nhỏ này là hắn cứu trở về, tuy rằng hai người không phải ái nhân, hắn vẫn yêu thương đứa nhỏ này như đệ đệ. Hiện tại y sắp chết, hắn không có năng lực cứu y, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn y chịu khổ như vậy. Cho nên khi màn đêm buông xuống, Lục Vương gia mang theo toàn bộ thị vệ trong phủ mạnh mẽ đột nhập hoàng cung. Bởi vì hắn là Vương gia, không có Hoàng Thượng lên tiếng sẽ không ai dám ngăn cản hắn, hơn nữa hắn thập phần quen thuộc hoàng cung, rất nhanh tìm được Luyến Nhi. Nhưng khi hắn nhìn thấy Luyến Nhi đã bị tra tấn sắp biến thành người tàn tật, hắn điên cuồng chặt đứt tay chân bọn người nọ rồi mới đưa Luyến Nhi ra.

Bây giờ bên ngoài nơi nơi đều là quan binh, căn bản không thể ra khỏi thành, Dung Diễn giấu Luyến Nhi ở kho hàng ngầm ở Nhị vương phủ. Nhị vương gia đáp ứng nhất định sẽ giúp hắn, bởi vì bây giờ hắn không thể ra bên ngoài. Hoàng Thượng rất là tức giận với hành vi của hắn, giới nghiêm cả kinh thành, gần như lục soát từng nhà, vương phủ của hắn cũng đã bị quan binh vây chặt như nêm cối.

Lang y ở Nhị vương phủ coi như có chút công phu, sử dụng giải thuật toàn thân cuối cùng bảo vệ được một mạng của Luyến Nhi.

Bảy ngày sau, Luyến Nhi cuối cùng mở to mắt, nhìn chung quanh hết thảy đều xa lạ, cảnh tượng y chưa bao giờ gặp qua, lập tức có chút sợ hãi. Y nằm trên giường chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ, thẳng đến khi nhớ tới y bị mấy thái giám kia lăng nhục, y kinh hoảng mở to hai mắt. Còn tưởng rằng chính mình đã chết, hóa ra còn chưa chấm dứt. Nơi này không thấy mặt trời, y nghĩ hẳn là còn ở trong phòng giam, ngày mai bắt đầu tử hình sao?

Y nâng tay lên lau đi hơi nước đáng ghét trong mắt, lại phát hiện cánh tay bị bó bạch bố. Kỳ quái, ngày mai sẽ tiến hành gia hình, hôm nay lại băng bó cho y, không nghĩ là lãng phí sao? Lại nhìn nhìn trên người, toàn thân đã được bao trong bạch bố.

Lúc này cửa mở. Luyến Nhi ngẩng đầu nhìn, bởi vì nơi này không có cửa sổ, chỉ có mấy ngọn đèn nho nhỏ nên nhìn không rõ người đến là ai. Luyến Nhi sợ hãi lui thành một đoàn, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần không cần lại đây bắt y đi ra ngoài.

Thẳng đến bóng người này tới gần, Luyến Nhi mới nhìn rõ là Lục Vương gia.

"Luyến Nhi..." Dung Diễn có chút kích động: "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, thật tốt quá."

Dung Diễn bắt lấy tay Luyến Nhi, nói năng có chút lộn xộn.

"Vương gia, ngài đây là... Tới tiễn Luyến Nhi sao?"

Dung Diễn ngẩn ra, suy nghĩ một lát mới hiểu được Luyến Nhi là đang tưởng rằng vẫn ở trong cung. Cũng khó trách, nơi này là địa lao ở Nhị vương phủ, không khác gì nhiều với Ngự Trảm giam trong cung.

"Luyến Nhi, không có việc gì, hết thảy đã qua rồi. Hiện tại chúng ta ở phủ của Nhị ca, bên ngoài không còn an toàn nên chúng ta phải ở trong này trốn một thời gian."

"Không được, như vậy sẽ liên lụy Nhị vương gia, chúng ta mau nhanh chóng rời khỏi nơi này."

Luyến Nhi muốn đứng dậy lại bất đắc dĩ không thể động đậy, y tức giận đến đạp thẳng ván giường.

"Luyến Nhi, Luyến Nhi, ngươi đừng vội. Chúng ta đang ở địa lao Nhị vương phủ, sẽ không ai nghĩ đến. Hơn nữa bây giờ bên ngoài nơi nơi đều là mật thám, phỏng chừng trong vương phủ cũng có, nếu chúng ta cứ như vậy mà đi ra ngoài mới là hại Nhị ca. Chuyện này nói sau, ta đã xem ngươi như đệ đệ, ta và Nhị ca ca đương nhiên là ca ca của ngươi. Huống chi, Nhị ca là tự nguyện giúp chúng ta."

"Vương gia, ngài vẫn nói chúng ta, chẳng lẽ ngài cũng bị truy nã sao? Vì sao? Chẳng lẽ ngài lại làm việc gì ngốc?"

Lục Vương gia cười khổ một chút: "Luyến Nhi, đừng nghĩ nhiều, hết thảy đều qua rồi. Hơn nữa ta còn có tin tốt chưa nói cho ngươi. Vương phi có thai, cho dù ta ra sao, cũng coi như không làm... thất vọng liệt tổ liệt tông."

Luyến Nhi lặng yên, y không biết làm sao khuyên Vương gia, Vương gia vì y làm nhiều việc như vậy, nhưng trong lòng y vẫn lưu lại hình bóng của một người, người đã hoài nghi y, thương tổn y, thậm chí muốn giết y.

"Luyến Nhi, ta làm những việc này không phải vì muốn đoạt lại lòng của ngươi. Ta thật sự đã không còn giao tình cùng ngươi, ta chỉ hi vọng ngươi có thể hạnh phúc một chút, ta thật sự xem ngươi như đệ đệ."

Nước mắt theo hai má chảy xuống, nếu người y yêu là Lục Vương gia thì đã tốt biết bao nhiêu, nhưng cho dù có chọn lại lần nữa, y nhất định vẫn yêu Hoàng Thượng. Cho dù tới giờ phút này, y vẫn không quên được thân ảnh người kia đã khắc sâu vào lòng y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top