Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 87: Đệ tử Thái Huyền Thánh tông hóa ra cũng chỉ có thế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 87: Đệ tử Thái Huyền Thánh tông hóa ra cũng chỉ có vậy!


“Nếu như ngươi đã quên, thì để ta nhắc lại cho ngươi nhớ!”

Âu Dương Kiệt vừa dứt lời liền thi triển thân pháp lướt tới.


Âu Dương Thành còn chưa kịp nhận ra được sự di chuyển của Âu Dương Kiệt thì đã bị bàn tay của Âu Dương Kiệt chụp vào mặt, một lực lượng cực lớn đè hắn bật ngửa ra sau, nhấn mạnh xuống nền Lôi đài.


“Nhớ kỹ cho ta!

Ca ca của ngươi dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn mãi là ca ca của ngươi!”


Bành!

Bành!

Bành!

Âu Dương Thành ú ớ chưa kịp lên tiếng thì liền bị Âu Dương Kiệt giáng cho liên tiếp bốn, năm quyền vào thẳng mặt.


Những cú đấm của Âu Dương Kiệt, từng cú từng cú nặng nề như dùi sắt giáng xuống khiến cho đầu tên Âu Dương Thành lún xuống nền đá.

Chỉ trong giây lát, mặt của hắn bị nện thành đầu heo, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.


Giám khảo chưa kịp lên tiếng can ngăn thì Âu Dương Kiệt thuận chân cho Âu Dương Thành một cước đá văng khỏi Lôi đài.

“Phế vật!”

Âu Dương Kiệt âm trầm nói, gương mặt không hề biểu lộ tí cảm xúc nào.


“Hay lắm!”

“Âu sư đệ đánh hay lắm!”

“Đối với loại đó thì đánh như vậy là con nhẹ a!”

“Đúng rồi đấy! Nếu là ta thì hắn đã mất mạng rồi!”

“Ta nghĩ là Âu sư đệ đã rất là nương tay rồi, vì quy định không cho giết người mà”

“Đúng rồi, cú đấm của Âu sư đệ đã hơn hai mươi vạn cân, tên đó nếu mà lãnh trọn như thế thì mạng đã không còn rồi”

Đám đệ tử ở Thương Sơn phái cùng mừng rỡ, bàn luận với nhau, trận đầu tiên Thương Sơn phái ra quân đã thắng một cách dễ dàng đúng y như bọn chúng dự đoán.


Tất cả đều không hề có chút nào lo lắng, bởi vì bọn hắn biết rất rõ, ngôi vị quán quân năm nay Thương Sơn phái cầm là cái chắc!

Mặc dù năm nay có đệ tử của Thái Huyền Thánh tông tham gia tranh tài, nhưng thế thì đã sao?

Thương Sơn phái có một con quái vật còn đáng sợ hơn rất nhiều!

Một con quái vật có thể một mình cân được tất cả thí sinh của giải đấu năm nay!


“Trận thứ hai, bên thắng, đệ tử Thương Sơn phái, Âu Dương Kiệt!”

Giám khảo hô lớn.


Âu Dương Kiệt đứng đó, quay mặt về phía đám người Âu Dương gia, nhìn bọn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.

“Âu Dương gia dòng chính hóa ra cũng chỉ như thế!”

Âu Dương Kiệt âm trầm nói.


Lời này của hắn khiến cho tên trưởng lão Âu Dương gia giận đến đỏ mặt, hắn bật dậy, gân cổ lên quát lớn.

“Âu Dương Kiệt, ngươi thật là không biết sống chết!”


Bang!

Oành!

Tên trưởng lão Âu Dương gia vừa dứt lời thì một viên đạn bay tới, sượt qua lỗ tai hắn, làm đứt một nhúm tóc, sau đó cắm thẳng vào bức tường phía sau khán đài.

Tên trưởng lão Âu Dương gia thất thần, ánh mắt hiện lên tia sợ hãi.

Hắn không biết vừa rồi là thứ gì đã bay đến, nhưng nếu như chệch một chút nữa thì hắn đã đi đầu thai rồi.


Hắn khẽ liếc ánh mắt về hướng mà thứ kia bay tới.

Ngồi ở khán đài đối diện, Vương Nhất Tự đưa nòng súng Desert Eagle lên gần miệng thổi thổi, giọng âm trầm nói.

“Im lặng và ngồi xuống!

Lần sau viên đạn sẽ không sượt qua mà sẽ cắm thẳng vào đầu ngươi đấy!”


Tên trưởng lão Âu Dương gia dù không muốn nhưng cũng phải lặng mà ngồi xuống.

Hắn dù cảnh giới đã là Võ Tông Ngũ phẩm nhưng không thể nào xác định được thứ ám khí mà Vương Nhất Tự vừa sử dụng, và hắn cũng không dám dùng tính mạng để mà đùa giỡn.

Tốc độ của thứ ám khí đó quá kinh khủng, hắn không tài nào phát giác ra để mà né tránh cả.

Xung quanh khán đài, các Võ giả, Tán tu gương mặt đều hiển hiện lên ngốc trệ, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.


“Hắn...không phải là phế vật hay sao?”

“Một tên phế vật có thể đánh một Võ Sư Nhất phẩm không một chút chống cự, bất tỉnh nhân sự được hay sao?!”

“Hắn không hề phát ra một chút khí tức nào, làm sao được chứ?!”


Ngay cả Hà trưởng lão, trưởng lão của Thái Huyền Thánh tông cũng không khỏi kinh ngạc trong lòng.

Ả nhíu mày quan sát trận đấu từ lúc nó bắt đầu đến khi kết thúc.

“Thật không ngờ tên phế vật như hắn lại có thể đánh được như vậy.

Nhưng chỉ có như thế thì tên phế vật này cũng không thể tiến xa hơn được a”

Ả nói bằng một giọng khinh dễ, nghe rất chướng tai.


Đứng ở bên cạnh, Mộng Khắc Tuệ, đệ tử chân truyền của Hà trưởng lão, tròng lòng khẽ động.

Nàng cũng rất bất ngờ với màn thể hiện vừa rồi của Âu Dương Kiệt.

Thời gian năm năm không phải là quá lâu, một phàm nhân dù có nỗ lực tu luyện cách mấy đi chăng nữa, thì cũng không thể đánh bại được một Võ Sư dễ dàng đến như thế được.


Âu Dương Kiệt trong lòng sảng khoái, nội tâm như nhẹ đi một chút, hắn ung dung bước xuống Lôi đài.


Trành tài vẫn tiếp tục diễn ra.

“Trận thứ mười ba, đệ tử Thương Sơn phái, Trương Tấn, đối đầu với đệ tử Thái Huyền Thánh tông, Khắc Lập Quân!”

Giám khảo hô lớn thông báo hai thí sinh của trận đấu.


Khán đài lại rần rần cả lên.

“Đến rồi, đệ tử của Thái Huyền Thánh tông ra sân rồi!”

“Tên đệ tử của Thương Sơn phái đúng là xui xẻo a!

Gặp phải đệ tử của Thái Huyền Thánh tông thì hắn lành ít dữ nhiều rồi a!”

“Một cái Thập lưu môn phái, một cái Tam lưu tông môn, khoảng cách là quá chênh lệch!”

“Trận này xem ra sẽ khá dễ dàng với đệ tử Thái Huyền Thánh tông a!”


Trương Tấn lẳng lặng đi lên Lôi đài, gương mặt tỏ khó khăn.

Hắn là đang suy nghĩ về đối thủ của hắn, đệ tử của Thái Huyền Thánh tông, nhưng không phải là e ngại mà là một luồng suy nghĩ khác.


‘Chưởng môn đã ra lệnh, hễ gặp đệ tử của Thái Huyền Thánh tông trên Lôi đài là phải ngược bọn hắn nữa cái mạng.

Ai nha, nên làm cách nào đây ta...?’


“Đệ tử ngoại môn của Thái Huyền Thánh tông, Khắc Lập Quân!”

Đối thủ đứng đối diện, hai tay ôm quyền chào hỏi.

“Ừm...”

Trương Tấn còn đang miên man suy nghĩ, chỉ vẫy vẫy tay chào lại, không thèm quan tâm đến hắn.


“Thái độ gì thế kia?!”

“Đó là thái độ của một tên đệ tử Thập lưu môn phái khi gặp đệ tử của Tam lưu tông môn sao chứ??!”

“Đáng ra phải là ngược lại mới đúng chứ!”

Đám người trên khán đài khoé miệng giật giật liên hồi.


“Đúng là không xem ai ra gì!

Chẳng lẽ chưởng môn của hắn không dạy hắn về phép tắc ửng xử hay sao?!”

Ngồi trên khán đài, Hà trưởng lão âm trầm nói.


“Đúng là một cái Thập lưu môn phái, nhìn chẳng ra gì!”

“Tên đó xem ra phải đánh cho hắn một trận thì mới biết tôn trọng đối thủ được a!”

“Đệ tử đã như thế, chắc chắn chưởng môn cũng không ra gì a!”

Đám trưởng lão, cao tầng của các môn phái khi nghe Hà trưởng lão nói cũng lên tiếng hùa theo.


Những lời này Vương Nhất Tự đều nghe thấy hết, hắn liền đứng bật dậy, chỉ ngón tay về phía Trương Tấn quát lớn.

“Tên chết tiệt kia, ngươi đang làm cái quái gì đấy hả?!!

Đối thủ đang chào ngươi mà ngươi lại làm lơ là sao hả?!!”


‘Đúng rồi, tên này cũng biết thân biết phận đấy!

Thấy đệ tử không biết phép tắc liền nhắc nhở, xem ra cũng không tệ a!’

Các Võ giả, trưởng lão của các môn phái gật gù, cùng chung suy nghĩ.


“Cho dù đối thủ có yếu kém đến mức không đáng để tâm, nhưng cũng phải chào lại chứ!!!”

Vương Nhất Tự gân cổ lên quát.


Hự!

Đám người trên khán đài kém chút phun ra ngụm máu.

Đây đâu phải là dạy dỗ đệ tử.

Đây là mượn lời để khinh dễ đối thủ!

Những cặp mắt e dè, do xét bất ngờ hướng về phía Hà trưởng lão.


Lời Vương Nhất Tự vừa thốt ra chẳng khác nào khinh dễ đệ tử của Thái Huyền Thánh tông, chẳng khác nào tát một cái rõ đau vào mặt Hà trưởng lão.

Hà trưởng lão gằn giọng, âm trầm nói với Vương Nhất Tự.

“Ngươi là chưởng môn của tên đó?”

“Đúng vậy, thì sao?”

Vương Nhất Tự quay lại, thản nhiên trả lời.

“Tốt nhất ngươi nên cẩn thận lời nói của ngươi! Nếu không...”

Hà trưởng lão chưa nói hết câu thì tiếng của Trương Tấn vọng tới.

“Chưởng môn, đệ tử là đang suy nghĩ cách để mà không lỡ tay đánh chết hắn, nên có chút không chú ý!”


Lời này của Trương Tấn vang vọng khắp Võ đài, khiến tất cả đều im thin thít, hai mắt đều dán chặt về phía khán đài trung tâm nơi Hà trưởng lão đang ngồi.

“Hà trưởng lão cũng nghe rồi đấy, lời đệ tử ta nói!

Hắn không phải là không biết lễ nghĩa, chỉ là mãi suy nghĩ nên không để ý đến mà thôi!”

Vương Nhất Tự ngón tay cái chỉ chỉ về hướng Trương Tấn, giọng dửng dưng nói với Hà trưởng lão.


“Ngươi??!”

Hà trưởng lão trán nổi gân xanh, giận đến đầu muốn bốc khói.


Thái Huyền Thánh tông dù gì cũng là Tam lưu tông môn có tiếng, lại bị một cái Thập lưu môn phái khinh dễ, cục tức này làm sao mà nuốt trôi cho được?

Hà trưởng lão, ả hận lúc này không thể một chưởng đem tên chưởng môn của cái Thập lưu phái kia mà đánh chết!

Chỗ này có rất đông người, trưởng lão cao tầng của các phái, lại còn có cả các đại gia tộc danh tiếng, ả không muốn mang tiếng ức hiếp kẻ yếu hơn.


Hà trưởng lão cố kìm nén cơn giận, ánh mắt hướng về tên đệ tử đang đứng trên Lôi đài, giọng âm trầm nghiêm túc nói lớn.

“Khắc Lập Quân, ngươi không cần phải nương tay, cứ cho tên đó nếm trải cái cảm giác sống không bằng chết cho ta!”


Khắc Lập Quân trên Lôi đài cũng là đang hết sức giận dữ vì bị đối thủ khinh thường.

Hắn dù sao cũng là Võ Sư đỉnh phong, lại bị khinh dễ một cách trắng trợn như thế trước bao nhiêu con người ở đây.

Nếu đây không phải là bàn luận võ học thì hắn đã sớm lao lên lấy mạng tên đang đứng trước mặt rồi.


Hắn khi nghe lời của Hà trưởng lão nói ra thì trong lòng như mở cờ.

Hắn đã sẵn sàng!

Chỉ cần giám khảo cho bắt đầu thì sẽ liền lập tức ngược cho tên ngạo mạng kia sống không bằng chết.


“Đệ tử tuân mệnh!”

Khắc Lập Quân hai tay ôm quyền quay về phía khán đài trung tâm đáp lời Hà trưởng lão.


“Bắt đầu!”

Giám khảo sau khi hô lớn liền nhanh chóng dạt sang một bên khi cảm nhận sát khí ngùn ngụt mà Khắc Lập Quân toả ra.


Chỉ chờ có thế, Khắc Lập Quân liền đạp mạnh chân, phóng đến phía Trương Tấn, bàng bạc một quyền đánh tới.

“Vô Tung Phá Long quyền!”

Hắn hét lớn.


Quyền này của Khắc Lập Quân tung ra là dồn hết cả sức lực kèm thêm sự giận dữ, cân lượng phải đạt đến mười chín, hai mươi vạn, khiến cho toàn khán đài trầm trồ không thôi.

Tên đệ tử Thương Sơn phái kia, cho dù có ra sức đón đỡ thì cũng bị đánh văng ra, trọng thương, bọn hắn nghĩ.

Nhưng mà sự thật diễn ra lại không như thế.


Trương Tấn nhẹ nhàng xoay người tránh né quyền thế, đồng thời lách nhẹ ra sau lưng Khắc Lập Quân.

“Tên chết tiệt này, ngươi làm ta giật mình đấy!”

Trương Tấn nói, đồng thời bàn tay vận chưởng ấn nhằm vào đầu Khắc Lập Quân.


Bành!

Tất cả diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt.

Khắc Lập Quân bị một chưởng đánh thẳng vào gáy ngã sấp mặt xuống đất.

Hắn còn chưa kịp ngoi lên thì bị Trương Tấn nắm lấy lưng áo kéo dậy, ném thẳng lên cao.

Vừa ném Khắc Lập Quân lên, Trương Tấn cũng liền nhảy lên theo, hai bàn tay toả ra khí tức bàng bạc.

“Tu La chưởng ấn!”


Bành!

Một chưởng tung ra đánh vào giữa ngực, khiến Khắc Lập Quân lập tức phun máu.


“Tu La chưởng ấn!

Ấn!

Ấn!

...”

Liền ngay sau đó Trương Tấn tung ra một lúc hơn hai mươi chưởng nhằm thẳng ngực Khắc Lập Quân mà đánh.


Bành!

Bành!

Bành!

....


Toàn bộ khán đài im phăng phắc.

Đám võ giả, tán tu toàn thân cảm thấy lạnh nhìn cảnh tượng Trương Tấn ngược Khắc Lập Quân.

Khắc Lập Quân bị ném lên không, lại bị chưởng ấn dồn dập đánh tới, không hề có cách nào chống trả được.

Mỗi khi hắn rơi xuống thì Trương Tấn lại một chưởng đánh hắn bay lên.

Phải nói là khốn khổ cùng cực!


Hà trưởng lão hai tay nắm chặt, hai mắt đỏ rần lên giận dữ, nhìn tên đồ đệ của mình bị đánh cho không thể nào phản kháng lại được.

Nhưng ả không thể cũng không có quyền xen vào, vì đây là bàn luận võ học.


“Dừng lại!

Dừng lại ngay!

Nếu còn đánh sẽ chết người thật đấy!”

Cảm thấy không ổn giám khảo liền nhảy tới, lên tiếng can ngăn Trương Tấn lại.


Rầm!

Trương Tấn rút lại chưởng pháp, cả người Khắc Lập Quân rơi từ trên cao xuống, như một tảng đá, lún xuống nền Lôi đài.

Khắc Lập Quân miệng sùi bọt mép, hai mắt trắng dã, bất tỉnh nhân sự.

Trương Tấn hai tay ôm quyền, hướng tên đệ tử Thái Huyền Thánh tông đang nằm sấp trên nền đá, chậm rãi nói.

“Đã nhường!”


“Thắng rồi!”

“Trương sư huynh quả thật rất mạnh a!”

“Ta còn tưởng Tam lưu tông môn mạnh lắm chứ, ai dè...”

“Gì mà Tam lưu tông môn?

Ta thấy cũng chỉ làm bia cho Thương Sơn phái chúng ta tập đánh mà thôi!”

Cả Thương Sơn phái rần rần cả lên khi giám khảo thông báo kết quả trận đấu.


Đám người ngồi trên khán đài hai mắt mở to, miệng há hốc, bọn hắn tựa như đang trải qua một cơn ác mộng.

“Đây là cái gì tình huống?”

“ Đệ tử của Thái Huyền Thánh tông bị một tên đệ tử Thập lưu môn phái ngược cho sống không bằng chết??!”

“Mọi thứ đáng lẽ ra phải ngược lại mới đúng chứ!”

“Đệ tử Thái Huyền Thánh tông còn không có cơ hội phản kháng lại???”

“Ta là đang mơ đúng không? Đúng không?!!!”


Ngồi trên khán đài, Vương Nhất Tự tỏ vẻ hài lòng với màn trình diễn của Trương Tấn.

Là siêu cấp hài lòng!


Vương Nhất Tự, hắn, hai chân bắt chéo, lưng tựa vào ghế, gương mặt hiện lên gợi đòn, thản nhiên nói.

“Đệ tử Thái Huyền Thánh tông hóa ra cũng chỉ có vậy a!”

Hắn cố tình nhấn mạnh bốn chữ Thái Huyền Thánh tông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#13