Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu sang rồi, em thấy không
Em đi rồi, anh cứ mong chờ
Tiếng vỡ tan cơn mê màng
Đánh thức nơi thiên đàng anh mơ
Nơi có em là yên bình, anh mãi như thằng si tình
Dù đôi chân anh đi mòn lối vẫn mãi không về nơi em...
-Thằng điên- JustaTee, Phuong Ly-

-

Làm gì có ai thương em như vậy
Có ai vẫn luôn ở đấy
Đứng sau lưng em để những khi chơi vơi
Mang bình yên chẳng mang gì xa xôi
-Có ai thương em như anh- Tóc Tiên, Touliver-
-

Trời mưa cứ rả rích, cái không khí u buồn lạnh lẽo của màn đêm bao trùm lấy thân thể hai thiếu niên. Bông bỉ ngạn một lần nữa nở rộ trên mảnh đất của Tửu Trang Dawn. Đẹp đẽ mà đầy bi thương.

Và, trong đêm đen tưởng chừng như vô tận ấy, có một nơi đã xảy ra một cuộc hỗn chiến vô cùng khốc liệt. Khi băng, lửa và máu cùng hòa quyện lại tạo nên một mớ hỗn độn, thì đứng giữa chúng- hai cậu trai chỉ mới vào tuổi đôi mươi- kẻ quỳ, người đứng. Kẻ thì mang sát khí ngùn ngụt ngất trời, còn người thì như đã hạ quyết tâm. Hai thái cực đối lập nhau, tựa như băng và lửa, mãi mãi không thể dung hòa.

"Còn lời gì trăn trối không, Kaeya... À không, phải là kẻ phản bội đến từ Khaenri'ah mới đúng" gã nói những lời cay độc hướng thẳng đến em, tựa như lưỡi kiếm đang chĩa vào yết hầu em ngay lúc này, sắc bén và đau đớn đến tột cùng.

"Em chưa từng phản bội ngài và anh, em chỉ..."

"Nói dối! Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, em còn dám nói là em không phản bội?!" gã mất bình tĩnh thật rồi. Nghe cái giọng em yếu ớt đến đáng thương khiến gã phát tởm. Em còn định lừa dối gã đến khi nào nữa đây?

Mưa càng lúc càng to, xối xả xuống tấm thân chằng xịt vết thương của em đầy đau rát. Nhưng chúng nào so được với những tổn thương trong lòng của em ngay lúc này đây. Gã đàn ông mà em nguyện đem lòng yêu tới suốt cuộc đời này, đã không còn tin tưởng em nữa rồi. Nhưng cũng phải thôi, đây chính là kết cục mà em phải nhận khi bước chân vào gia đình này.

"Anh muốn nói thế nào cũng được nhưng làm ơn hãy nghe lời cuối cùng này của em thôi... có được không?" em mỉm cười yếu ớt. Ít nhất, hãy để em nói một lời này nữa thôi...

Và, không đợi gã trả lời, em nói:

"Em yêu anh..."

Và đó cũng là lời cuối cùng trước khi lưỡi kiếm kia giáng xuống thân thể em. Câu nói ấy tựa như một lời nguyền, mãi mãi trói buộc trái tim của hai kẻ khờ. Một kẻ vì tình yêu mà sẵn sàng hi sinh cả mạng sống, một kẻ vì nghĩa vụ mà sẵn sàng giết chết người mình yêu để loại bỏ kẻ phản bội. Họa hoằn lắm họ mới gặp được nhau, vậy mà giờ lại phải chia li theo cách này... Tựa như bông hoa bỉ ngạn, khi ra hoa thì cây không còn lá, khi lá mọc thì sẽ chẳng còn hoa. Họ, chỉ đơn giản là vĩnh viễn không thể đến được với nhau.

Gã khuỵu xuống, nhìn cơ thể em gục dưới nền cỏ ướt đẫm. Diluc vươn tay ôm lấy cơ thể lạnh ngắt, mặc kệ cho em có dính bùn đất, máu tươi, gã vẫn mãi giữ chặt lấy em. Gã biết rằng những điều em làm thật khó để tha thứ. Ấy thế mà tại sao, con tim gã lại đau đến thế, tại sao gã lại hối hận với tất cả những thứ đã qua?

Giờ đây, chỉ ước rằng, giá như gã chưa từng được gặp em thì tốt biết bao. Thì ta sẽ không yêu nhau, sẽ không phải đau khổ, sẽ không phải rời xa nhau theo cái cách đáng buồn nhất. Và, giá như lúc ấy, em không nói lời yêu gã. Thì con tim gã sẽ chẳng bị trói buộc với em. Thì cả phần đời còn lại, gã sẽ chẳng phải mang đoạn tình dang dở này theo tới tận địa ngục.

Anh đã giết em rồi, anh vẫn ngày đêm yêu mến.
Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu.

Ngày hôm ấy, nơi Tửu Trang Dawn, được biết rằng có hai người chết. Một người... là chết thật, kẻ còn lại... chết trong tim.
-

Tửu Trang Dawn- 5 năm sau người chủ cũ- Crepus Ragnvindr qua đời và con trai của ngài ấy- Diluc Ragnvindr lên nắm quyền. Từ đó đến nay, nơi đây đã thay đổi rất nhiều. Không còn tiếng cười đùa của hai cậu bé ấy nữa, cũng chẳng còn cái cảnh ấm cúng ngày trước. Chỉ còn mình gã, đơn độc một mình, mất đi hai người gã yêu quý nhất trên cõi đời này.
-

Một ngày mới lại bắt đầu trên mảnh đất của Tửu Trang Dawn- một mảnh đất mà toát lên vẻ giàu sang của người sở hữu, nơi mà luôn tấp nập những người hầu, người làm thuê ở đây để phục vụ việc kinh doanh của Lão gia Diluc. Có điều, hôm nay gã cho phép mọi người ở Tửu Trang nghỉ việc một hôm vì một dịp đặc biệt. Sẽ có người đến đây thăm gã, là một người mà Diluc vô cùng yêu thương.

Vào tửu trang, hướng lên trên tầng hai ở căn phòng đối diện với cầu thang, có thể nghe được tiếng nhạc Jazz du dương, vang lên cùng với tiếng giày va chạm với mặt sàn.

"Chà, có vẻ kĩ năng nhảy của em ngày càng tốt hơn rồi thì phải? Nhớ cái ngày đầu tôi gặp em, em tệ ở khoản này lắm mà nhỉ?" tiếng nói phát ra từ căn phòng ấy, không ai khác ngoài Diluc, có điều, giọng gã hôm nay vừa có chút bông đùa pha lẫn trêu trọc.

"Đâu có, em vẫn nhảy giỏi từ đó giờ. Anh mà còn nói nữa là em bỏ về đấy nhé" một giọng nói nữa lại vang lên. Người ấy có vẻ phụng phịu, giả vờ giận dỗi khi nhận được lời nhận xét của gã. Nghe vậy Diluc cũng chỉ phì cười:

"Thôi được rồi, không trêu em nữa. Đổi sang chủ đề khác, em có biết hôm nay là ngày gì không?"

"Không biết! Cũng không quan tâm luôn."

"Haha... Ngày này mấy năm về trước, là ngày đầu tiên anh gặp em, và cũng là ngày mà anh nhận ra bản thân mình đã biết yêu."

"Anh sến quá đấy!"

"Thứ lỗi cho anh, người đẹp ạ. Bởi mỗi khi ở với em, anh lại không thể kiềm nổi tình yêu của mình dành cho em" Nếu có ai nhìn thấy gã ngay lúc này, thì ai mà biết được đó là Lão gia Diluc Ragnvindr khó tính ngày nào chứ? Bởi phải chăng chỉ khi ở với em, gã mới được làm chính bản thân mình. Một con người chất chứa bao tình yêu thương dành cho em.

"Trời ạ. Lão gia Diluc khó tính ngày thường của em đâu mất rồi?"

Cứ thế nơi căn phòng ấy cứ tràn ngập tiếng cười, hòa với tiếng nhạc Jazz vang lên, tạo thành một bản hòa âm đẹp đẽ của ái tình.
-

Khi bản tình ca kia kết thúc, cũng là lúc trời đổ cơn mưa nặng hạt. Em và gã, đứng lặng lẽ ngắm nhìn từng hạt mưa, rì rào rơi xuống mái hiên trên nhà.

"Chà... Có lẽ đến lúc em phải về rồi" em nói đầy tiếc nuối. Giá như thời gian trôi chậm lại một chút, thì đôi ta sẽ có thể ở bên nhau thêm một giây nữa. Một giây cuối cùng...

"Ừ. Tôi cũng có một số việc phải giải quyết trong hôm nay. Em về cẩn thận..." gã nhìn đồng hồ. Trời cũng đã chập tối, mà gã thì cũng không có nhiều thời gian.

"Tất nhiên rồi. Tạm biệt nhé, người em yêu. Năm sau, ta sẽ gặp lại..." em nói, đôi môi của em khẽ hôn lên của gã. Tựa như chuồn chuồn đáp xuống mặt nước, lặng lẽ mà cũng thật chóng qua.

Chờ bóng dáng em khuất xa dần sau cánh rừng. Gã trở lại bàn ăn- nơi đặt một bó hoa cẩm tú cầu, nhẹ nhàng cầm nó lên. Bước chân ra phía cửa, với lấy một chiếc ô màu đen gần gã nhất.

Đi thẳng về hướng Tây Nam rời khỏi tửu trang. Có thể thấy một ngôi mộ, không chắc là của ai, chỉ biết rằng, đó là của một người rất quan trọng với gã.

Đứng trước nó, gã lặng lẽ nhìn. Đôi mắt Diluc như đang mang trong mình cả một bể khổ, trong lòng gã như chất chứa những lời yêu thương chưa kịp nói ra. Hoặc vốn dĩ, những lời trong tim gã lúc này, đã luôn luôn được nói ra, từng ngày từng ngày một, nhưng chúng lại chẳng thể đến được với người.

"Đã 5 năm rồi... mà tôi vẫn không thể bước tiếp" 5 năm, cứ như đang ở địa ngục. 5 năm, bị dằn vặt bởi lời nguyền mang tên tình yêu của em. 5 năm... kẻ điên cứ mãi sống trong cái ảo tưởng của riêng gã.

Diluc buông ô, gác lên ngôi mộ. Gã khuỵu hai đầu gối, lấy bó hoa cẩm tú cầu gã đang cầm trên tay rồi đặt xuống. Người Diluc ướt nhẹp, chiếc vest màu đen tuyền gã đang mang gần như đã bị thấm đẫm nước mưa hết cả, nhưng gã nào quan tâm. Ngay lúc này, gã chỉ chăm chú dọn dẹp sạch sẽ ngôi mộ, lau đi từng vết bẩn trên đó.

Cuối cùng, cũng chỉ có mình gã quan tâm em như thế này...
-

Gã nhìn lại lần cuối nơi bia mộ đã được gã dọn dẹp sạch sẽ. Diluc vẫn để chiếc ô ở chỗ cũ, thậm chí còn không có ý định nhấc lên, cứ như thể là đang muốn che mưa cho người. Để chí ít gã muốn em biết rằng trên thế gian này còn có người yêu em tới vậy...

"Tôi biết rằng... những gì tôi đang làm cho em sẽ chẳng thể nào bù đắp được sai lầm của tôi ngày ấy..." gã nói với vẻ mặt vô cảm, nhưng ẩn sau trong thâm tâm, gã biết gã nhớ em. Diluc khẽ đưa tay dụi khóe mi, gã không muốn em nhìn thấy gã đang khóc, gã muốn bản thân là kẻ mạnh mẽ để có thể che chở cho em... Nhưng tiếc thay, gã đã làm ngược lại. Gã đã kết liễu chính người tình của gã... Diluc biết rằng, kết thúc mạng sống của một người đã khó, kết thúc mạng sống của người mình yêu còn khó hơn gấp bội.

"Dù biết rằng, có thể em sẽ không tha thứ... Nhưng tôi muốn nói với em... Tôi xin lỗi, và rằng, tôi yêu em... rất, rất nhiều." Diluc nói, rồi gã rời đi, để lại người ấy một mình thêm lần nữa.

Có lẽ cả đời này, sẽ chẳng ai biết được rằng, Diluc sẽ không bao giờ yêu ai ngoài em, người tình duy nhất mà gã có trong suốt cuộc đời này, cũng chỉ có mình em. Và rằng, nơi bia mộ ấy, có khắc tên người mà gã căm hận cũng như yêu thương nhất suốt quãng đời này.

-
Gửi tới người mà tôi yêu thương nhất lời cảm ơn, cảm ơn em vì đã bước vào cuộc đời của tôi và dạy tôi cách yêu thương...
và xin lỗi... vì đã chẳng thể nào quên được em...

Kaeya Alberich

-End-
(20:05- 20/06/23)

Túm lại là trận chiến mấy năm trước, Diluc đã xuống tay với Kaeya dù anh ta vẫn nặng tình với ẻm🤌

(Update: 29/09/23)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top